Đồng Tư Thành cứ nhìnNghiêu Vũ như vậy, toàn thân anh tỏa ra khí lạnh và nỗi thất vọng khôn cùng.Nghiêu Vũ vẫn ngồi yên, cô biết mỗi lời nói của mình là một lưỡi dao đâm vàolòng anh, nhưng không nói sẽ càng đau khổ. Cô giữ thẳng lưng, nhìn anh bằng ánhmắt chân thành nhất.
Đồng Tư Thành đi vào thang máy, cúi nhìn túi bánh quẩyvà sữa đậu nành trong tay, anh quả là người đàn ông đảm đang, sáng sớm đã muabữa sáng, đến gõ cửa phòng cô với nụ cười trên môi, nhưng lòng ngấm ngầm đau,anh lờ mờ nhận ra, những ngày như thế không còn nhiều nữa.
Bước vào phòng, phát hiện trên giường là ba lô leonúi, quần áo chưa thu xếp, niềm vui của anh trên đường đến đây như chiếc lá mùathu bị vứt khỏi cành, bay lơ lửng, bị gió cuốn mang đi rất xa. Anh lặng lẽ đểđồ ăn xuống bàn, rót cho Nghiêu Vũ bát sữa đậu nành, hỏi cô: “Nghiêu Nghiêu,khi nào em đi? Đến thị trấn cổ thành phố B phải không?”.
Nghiêu Vũ vừa uống sữa đậu nành vừa nói: “Vâng, chiềunay em đi. Xin lỗi, Tư Thành, tối nay em không thể đến gặp mẹ anh”.
“Nghiêu Nghiêu, em vội đi như vậy, là không muốn đếnnhà anh với tư cách là bạn gái anh?”.
Nghiêu Vũ giật mình, ngẩng đầu: “Tư Thành, là do tòasoạn giục bài hơi gấp, không phải…”.
Đồng Tư Thành cảm thấy lửa từ lòng phun ra, anh némđũa xuống bàn: “Em thay đổi thật rồi, thay đổi đến nỗi biết nói dối, biết chegiấu, biết lừa gạt!”.
Nghiêu Vũ hoảng sợ trước cơn thịnh nộ bất ngờ, tay runrun, chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002937/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.