Nghiêu Vũ hai tay bỏtrong túi quần, đầu đội chiếc mũ len đỏ rất đáng yêu, toàn thân một vẻ du nhàntự tại, giống như bức họa. Hứa Dực Trung chăm chú nhìn cô, cảm thấy quả là rấtđẹp. Chưa bao giờ anh xúc động như thế, trong tích tắc nhìn thấy Nghiêu Vũ, anhse sẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng đã tìm được cô.
Ngày hôm sau, Đỗ Lối và người của phòng thị trường đãđến thành phố B. Chủ nhiệm Đỗ đặc biệt phấn khởi, ngay tối đó mở tiệc chiêuđãi, sau đó đưa mấy vị quan chức chủ chốt của thành phố đến gặp Hứa Dực Trung.
Những ngày tiếp theo, Hứa Dực Trung luôn bận rộn, họphành, xem tư liệu, lại đến thực địa xem khu phố cổ, trưa và tối đều tiệc tùng.Anh gọi bố Đỗ Lối theo chức danh. Chủ nhiệm Đỗ cảm thấy rất bình thường, trongcông việc không thể coi Hứa Dực Trung là con rể tương lai, nhưng ánh mắt vẫnrất thân thiết, cái nhìn của ông khiến Hứa Dực Trung áy náy.
Công việc xong xuôi, chủ nhiệm Đỗ thu xếp để con gáiđưa cả đoàn lên núi trượt tuyết, tắm suối nước nóng, ông nói riêng với Hứa DựcTrung: “Dực Trung, xong việc rồi, cháu đến nhà chơi”.
Hứa Dực Trung mập mờ nhận lời, thâm tâm đã định khôngđi, nhưng Đỗ Lối ngại ngùng nói với anh: “Dực Trung, mẹ em biết anh đến, nhấtđịnh muốn anh đến nhà ăn cơm, em…”.
Ánh mắt cô bối rối, cúi đầu như có lỗi, “Mẹ em rấtquan tâm đến em, mới qua Tết được một tháng, anh xem…”.
Hứa Dực Trung thở dài, “Đỗ Lối, chỉ một lần này thôi,không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002915/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.