Thái độ của Nghiêu Vũlúc này… Hứa Dực Trung nhếch mép cười thầm, nghĩ tới dạ tiệc ở sơn trang hômđó, cô mặc váy bồng ngộ nghĩnh vẫn ung dung cười nói tự nhiên giữa quan kháchxiêm áo sang trọng, ánh mắt dửng dưng từ chối ly rượu anh đưa, má ửng hồng nóisay sưa lúc trang trí cây thông Noel… Nghiêu Vũ lúc này mắt đỏ hoe, tóc chưachải, bộ đồ ngủ nhàu như dưa, anh lại nhìn thấy một Nghiêu Vũ khác.
“Ôi!”. Nghiêu Vũ thét lên. Cô trợn mắt nhìn Hứa DựcTrung, vừa mở mắt đã thấy một người đàn ông đứng cạnh giường, còn tưởng mìnhnằm mơ, ngẩn ngơ một hồi, nhận ra không phải là mơ, phản ứng đầu tiên của đạinão là nhà có trộm. Miệng vừa há định hô hoán liền nhận ra người đó, nhưng phảnứng của não chậm mấy nhịp, tiếng hét chói tai vẫn bật ra từ cổ họng.
“Sợ phải không?”. Hứa Dực Trung cười nhăn nhở khôngtìm cách ngăn cô, anh đang cần chính là phản ứng đó.
Cái gì? Anh ta còn hỏi cô sợ phải không?! Nghiêu Vũquả thật không tin vào tai mình! Người này Âu phục giày da, dáng thư nhàn ungdung, sáng tinh sương không biết từ đâu xuất hiện trong nhà cô, lại còn hỏi côsợ phải không!
“Morning Surprise!”. Nghiêu Vũ lẩm bẩm, bất chợt hétto, “Sao anh vào được?! Hả? Đột nhập phi pháp, không gian cũng tặc! Nếu anhkhông cho nói rõ lí do, tôi sẽ…”.
“Đêm qua tôi chưa đi!”.
“Ôi!” Nghiêu Vũ lại kêu thê thảm. Anh... anh ta nóiđêm qua chưa đi? Phản ứng đầu tiên của Nghiêu Vũ là nhìn xuống người mình, lạinhìn lên giường.
“Tôi ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002899/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.