Nghiêu Vũ coi như cũngkhá quen, vừa rồi ăn cơm còn vui vẻ nói cười, chớp mắt đã như người lạ, đây mớilà coi thường thật sự. Cô ngang nhiên thách thức lòng kiêu hãnh của anh.
Trên đường trở về, cả đoàn vẫn nói cười vui vẻ, HứaDực Trung nhẫn nại đưa mọi người về xong, lái xe đến thẳng nhà Nghiêu Vũ. Gọiđiện cô vẫn không nghe máy, anh nhảy ba bước một lên cầu thang gõ cửa, “NghiêuVũ!”. Vừa thở dồn, anh vừa nghĩ, sao Nghiêu Vũ lại ở tận tầng bảy?
Nghiêu Vũ nghe tiếng gõ cửa vẫn không động đậy, tiếptục đọc truyện.
Hứa Dực Trung nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều, lại gõtiếp, bên trong vẫn im ắng, anh đoán chắc chắn cô có nhà, về thăm bố mẹ thậthay là bị mắng vì chuyện bản thiết kế mà giận lây sang anh, nên mới tắt máy?
Quay xuống cầu thang, đúng lúc gặp bà hàng xóm có conchó đầu bò tầng dưới, anh mỉm cười chào. Con chó lại sủa loạn, “Muội Muội ngoannào!”. Bà kéo dây da ở cổ con chó, cười hỏi anh, “Không gặp à? Có lẽ cô ấy rangoài mua gì, buổi trưa vẫn thấy”.
Hứa Dực Trung thoáng giật mình, ngước nhìn lên tầng,mỉm cười cảm ơn, thấy bà dắt con chó đi xuống, anh vội quay lên, gõ cửa lầnnữa.
Nghiêu Vũ lại thấy tiếng gõ cửa, chạy ra cửa sổ nhìnxuống, hôm nay Hứa Dực Trung lái xe bảy chỗ, Nghiêu Vũ không nhìn thấy xe củaanh, tưởng anh đã đi, đang thầm nghĩ không biết là khách nào, ghé mắt nhìn quakhe cửa, không thấy người, băn khoăn ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Hứa Dực Trung lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002901/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.