“Ngươi là của ta, chỉ được nhìn một mình ta thôi!” Lời nói bá đạo tự nhiên phun ra, biết rõ là yêu cầu vô lý, Vũ Sinh vẫn là điểm đầu.
“Quên đi, biết ngươi làm không được,” Hoắc Ngạn chỉ chỉ nơi buồng tim Vũ Sinh,“Nơi này của ngươi chứa nhiều người lắm. Nhưng mà một ngày nào đó, ta sẽ làm cho nó tràn đầy tất cả đều là ta!”
Nụ hôn ngọt ngào, một đêm triền miên, hết thảy như thường.
Vũ Sinh thường xuyên nghĩ nếu hắn có thể như vậy cùng Hoắc Ngạn qua cả đời, có phải cũng nên thoả mãn hay không? Nhưng hắn không muốn chịu qua nỗi khổ như Cửu.
Nhớ tới Cửu, người kia vẫn đối hắn không mặn không nhạt, hắn mỗi ngày đều đến nhìn gã, bồi gã nói chuyện, nhưng gã đáp lại hắn rất ít. Ánh mắt Cửu nhìn hắn luôn làm cho người ta không sao nắm bắt được, như là khinh bỉ, như là hâm mộ, hoặc như là ghen tị.
Kỳ thật lại nói tiếp là thái độ Cửu đối Vũ Sinh cũng không tệ lắm bởi vì trong toàn bộ Hoắc phủ này, người có thể làm cho gã nói chuyện chỉ có Vũ Sinh và Trác Anh.
“Tết Đoan ngọ sắp đến, chúng ta đi ra ngoài một chút đi?” Vũ Sinh khuyên Cửu sau khi thương thế lành vốn chưa từng rời khỏi phòng. Ngẫm lại thời gian qua thật mau a, hắn trở lại Hoắc gia đã gần nửa năm.
“Đi một chút? Nam nhân của ngươi cho phép sao?” Trong mắt Cửu bắn ra một tia khinh thường.
“Ta…… Ta chỉ là muốn đi cầu vài lá bùa bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243042/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.