Cuộc sống vẫn giống như những ngày trước khi Vũ Sinh trốn đi, thế nhưng người bên cạnh không còn là Bích Tình cùng Tử Quỳnh quen thuộc. Mỗi ngày hắn đều dành hơn phân nửa thời gian đi chiếu cố Cửu chưa tỉnh.
“Vẫn là không muốn tỉnh lại sao?” Vũ Sinh cầm bố khăn trong tay thả lại vào chậu đồng, đối với người nằm ở trên giường nói. Mấy ngày nay hắn đã có thói quen đối với người kia lầm bầm lầu bầu.
“Trác Anh nói ngươi chịu khổ nhiều lắm, cho nên không muốn tỉnh lại. Ngươi là bị bán đi đúng không? Ta cũng vậy. Bị Nhị nương của ta bán. Ta so với ngươi may mắn, bị bán cho lão gia. Nhưng mà……, thật xin lỗi, ta không nên trở về! Là ta hại ngươi, cho nên, tỉnh lại đi, tỉnh lại ta liền đem hạnh phúc của ta cho ngươi, nếu ta có……” Vũ Sinh vẫn cúi đầu kể ra, không nhìn thấy người trên giường đã mở mắt.
“Vì…… Khụ khụ……” Hơn mười ngày không sử dụng qua nên vừa mở miệng cổ họng liền đau rát.
“Ngươi tỉnh! Ngươi, ngươi uống chút nước trước đi!” Vũ Sinh luống cuống tay chân rót cho Cửu chén nước, uy gã uống.
“Vì cái gì?” Nuốt xuống ngụm nước, chờ cổ họng không còn đau nữa, Cửu mở miệng hỏi,“Vì cái gì muốn đem hạnh phúc cho ta?”
Vũ Sinh sợ run một chút,“Bởi vì một người không vui, còn tốt hơn là so với hai người không vui.”
“Ta với ngươi rất thân thuộc sao? Tại sao ngươi lại muốn đem hạnh phúc của ngươi cho ta? Khụ khụ!” Cửu có chút kích động, gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243043/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.