“Ngươi không có việc gì, kia cha hắn……”
Hoắc Ngạn trầm mặc, y phải nói với bé như thế nào đây:“Cha ngươi thay ngươi cản một đao, đã chết.”
“Lão nhân gia hắn là mỉm cười cách thế ……” Cuối cùng, Hoắc Ngạn rất nhẹ rất nhẹ nói.
“Cha, hắn thật sự……” Nước mắt không tiếng động từ trong mắt Vũ Sinh chảy xuống.
Hoắc Ngạn có thể làm là nhẹ nhàng vỗ về,“Khóc đi, nhưng sau này ngươi không thể vì những người khác rơi lệ, bao gồm ta.”
“Ta vẫn nghĩ đến người cha để ý chỉ có nương, nhưng mà, hắn là vì ta mà sống lâu mười mấy năm. Tuy rằng hắn nói chưa bao giờ yêu thương ta, nhưng ta biết hắn là quan tâm ta. Chỉ cần hắn còn sống, trên đời này ta liền còn thân nhân, hắn không bỏ ta được……” Nói đến câu sau Vũ Sinh đã muốn khóc không thành tiếng, nhưng vẫn cố vui vẻ nói “Cha là yêu ta ”,“Cha không bỏ ta xuống được”……
“Ta biết, ta đều biết…” Hoắc Ngạn không phiền một lần lại một lần đáp lời, cho đến khi Vũ Sinh không khóc nữa.“Ta đang làm hậu sự cho lão nhân gia, ta chọn một khối mồ trên Đông Giao sơn, ta nghĩ hắn muốn cùng nương ngươi hợp táng. Nhị nương ngươi ta đã phái người đi tìm. Mấy ngày nữa sẽ có tin tức…….”
Vũ Sinh cầm bàn tay to dày của Hoắc Ngạn,“Cám ơn ngươi, lão gia.”
Hoắc Ngạn nắm ngược lại tay nhỏ bé mảnh khảnh của Vũ Sinh thật chặt,“Vì sao không gọi ta là ‘Ngạn’?”
“Này, này không hợp cấp bậc lễ nghĩa……” Vũ Sinh sửng sốt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243005/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.