Chương trước
Chương sau
Không gian nhỏ hẹp chậm rãi trở nên hôn ám, tiền viện lại bắt đầu ồn ào như mỗi ngày. Đêm lại buông xuống rồi sao?

“Chi nha”, đại môn cổ xưa lại phát ra thanh âm chói tai, khách nhân tuyệt đối không thể tưởng được nam phong quán hoa lệ còn có nơi rách nát đến bực này. Bất quá sẽ là ai đây? Nơi Cửu Vọng Nô này ngoại trừ ta cùng đại phu ra, cơ hồ có thể dùng không bóng người lai vãng để hình dung.

“Vết thương của Tiểu Cửu còn chưa hảo sao?” Một giọng nam ôn nhuận vang lên.

Là quán chủ! Tại sao hắn lại đến nơi này? Bình thường Cửu Vọng Nô này của chúng ta đều là do quy công từ tiền viện quản lý.“Đã muốn tốt hơn nhiều!” Tuy rằng nội tâm ngạc nhiên, nhưng trên mặt của ta lại không có chút biểu tình.

“Tiểu Cửu của chúng ta cũng là hồng bài a, thế nhưng có khách bởi vì muốn ngươi một đêm mà ra giá đến năm trăm lượng.” Giọng nam có phần đắc ý như “Ngô gia có con trẻ trưởng thành”.

Năm trăm lượng, sợ là đầu bài nơi này cũng chính là giá này đi. Bất quá bọn họ chỉ cần động động thắt lưng kêu hai tiếng là có thể, mà ta đại khái phải trả giá nửa cái mạng.

“Con trai ông chủ tiệm gạo Thiếu Đông, còn có lão khách hàng Mã lão bản của ngươi, ngươi muốn tiếp người nào?” Khi nào thì đến phiên ta chọn khách nhân?

“Ta không chọn khách nhân, tự nhiên là người ra giá cao hơn thôi.”

“Vẫn là một bộ dáng muốn chết, ngươi như vậy thì làm sao thoát khỏi thân phận cửu vọng nô, ngươi cũng không xấu, muốn tiếp khách nhân bình thường cũng không phải không thể ······” Quán chủ một bộ ta cho ngươi lựa chọn tốt nhất. Bất quá ta nghĩ hắn ước gì ta vẫn là cửu vọng nô đi, hiện tại giá trị con người của ta cũng không phải là tiểu quan nhi bình thường so sánh được.

Cửu vọng nô, bộ dạng, tài nghệ, công phu trên giường đều là hạ phẩm, là nam kỹ cấp thấp nhất, người buôn bán nhỏ tuỳ tiện là ai đều có thể đùa bỡn được.

Ta xem như ngoại tộc đi? Giống như quán chủ nói, ta không xấu, ở nam phong quán tập hợp mỹ nhân, tư sắc của ta được cho là trung đẳng, nhưng ta lại làm cửu vọng nô, chuyên tiếp khách nhân tàn bạo, thế nhưng cũng dần dần được tiếp kẻ có tiền.

“Liền Mã lão bản đi.” Ta mở miệng thản nhiên nói.

“Ngươi ······” Ta biết quán chủ là muốn nói ta cô phụ một mảnh tâm ý của hắn. Mã lão bản có tiếng là gian thương, tính tình tàn bạo, bình thường đều làm cho ta ba ngày không xuống giường được, hôm nay ra giá trên trời, sợ là ······. Mà người tên Thiếu Đông kia tuy rằng ra giá ít, nhưng là người tương đương ôn hoà, ít nhất sẽ làm cho ta ngày hôm sau có thể xuống giường.

Nhưng ta chính là thích tiếp khách nhân hung tàn một chút.“Mã lão bản là lão khách hàng, không cần làm mất mặt hắn.” Ngoài miệng nói ra lý do đường hoàng, nhưng nguyên nhân chân chính chỉ có mình ta biết — bị thương càng nặng, ngày được nghỉ ngơi lại càng dài, là có thể tiếp ít khách.

“Quy công!” Quán chủ đề cao thanh âm kêu người bên ngoài,“Đem hắn đưa đến ‘Lạc hồng’, giao cho Mã lão bản.”

Trong thanh âm quán chủ hỗn loạn một tia phẫn hận, làm gì chứ? Người tiếp khách là ta, người bị thương cũng là ta, hắn chỉ cần nhận lấy bạc trắng bóng thì tốt rồi, còn có cái gì không hài lòng chứ?

“Nhớ kỹ, nói cho Mã lão bản kia, ngoạn hỏng rồi, mượn bạc chậm rãi chữa lành cho ta, đùa chết, hắn bồi thường không nổi đâu!” Thanh âm quán chủ biến lạnh, hắn thật sự tức giận.

Chờ quán chủ rời đi, ta liền theo quy công đi đến bên ngoài một gian sương phòng hoa lệ — Lạc hồng. Thật sự là tên rất hay, mỗi lần ta đi vào gian phòng này đều gặp “hồng”.

Tự giễu nở nụ cười một chút, ta liền cởi ngoại sam giao cho quy công đứng một bên, toàn thân chỉ chừa khinh sam trong suốt cái gì đều che lấp không được. Nhẹ gõ cửa gỗ khắc hoa, dùng thanh âm mị hoặc đối trong phòng nói:“Mã lão bản sao? Ta là Cửu, ta đã đến······”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.