“Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn một mình yên tĩnh.” Vũ Sinh đối nha hoàn đứng ở bên giường phân phó.
“Nhưng mà, Sinh chủ tử, ngươi……” Tiểu nha đầu hiển nhiên đã được phân phó qua là không thể để cho Vũ Sinh một mình.
“Đi ra ngoài!” Vũ Sinh đề cao thanh âm.
Chưa bao giờ gặp qua Vũ Sinh phát giận nên tiểu nha hoàn có chút không biết làm sao,“Đi ra ngoài đi, ta sẽ không luẩn quẩn trong lòng.” Vũ Sinh xoay người nằm nghiêng, đem gương mặt hướng phía trong giường.
Hồi lâu sau, Vũ Sinh nghe thấy tiếng mở cửa. Rốt cuộc đi rồi sao? Rốt cuộc có thể cho hắn một mình liếm thỉ miệng vết thương rồi sao?
Hoắc Ngạn nghe xong lời Cửu nói liền vội vàng chạy về Trúc Hiên, ở cửa đụng phải nha hoàn định rời đi, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu chớ có lên tiếng rồi nghiêng người vào nhà. Thân ảnh nho nhỏ trên giường run nhè nhẹ, hắn vẫn còn thương tâm sao?
“Khổ sở liền khóc thành tiếng, không cần uỷ khuất chính mình.” Hoắc Ngạn ngồi xuống bên cạnh, đem Vũ Sinh cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng.
“Ngạn?” Vũ Sinh kinh hỉ nhìn Hoắc Ngạn, định vươn tay sờ sờ khuôn mặt quen thuộc kia, nhưng chưa kịp chạm tới đã rụt tay về.
“Làm sao vậy?” Hoắc Ngạn có chút khó hiểu hỏi.
Vũ Sinh chỉ cười không nói. Thế này là đủ rồi, có thể lại nhìn thấy mặc dù là ảo ảnh cũng tốt. Ảo ảnh tốt đẹp như vậy, chạm vào sẽ biến mất đi?
“Không hỏi ta làm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243007/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.