“Ta……” Ta thử mở miệng, nhưng nam nhân vẫn nhìn chăm chú vào ta lại đột nhiên xoay người rời đi.
Ta muốn bắt lấy gã, nhưng ta nên nói cái gì đây? Cầu gã tha thứ, hay là……. Ta cứ như vậy nhìn gã ra khỏi phòng, hạnh phúc từng cách ta gần như vậy, lại bị ta xua đuổi đi.
Những ngày kế tiếp ở Hoắc phủ, nam nhân kia vẫn chiếu cố ta rất tỉ mỉ, cũng không hôn và ép buộc. Dưới sự chăm sóc điều dưỡng của gã, thân thể ta đã tốt lên rất nhiều, vết thương trên trán cũng phục hồi cơ bản như cũ, chỉ còn lại có vết sẹo màu đỏ.
Sau lần không vui đó, Trác Anh không trở về phòng nghỉ ngơi nữa. Mỗi ngày gã đều đến giám sát ta uống canh bổ, nhưng mỗi lần cũng không dừng lại lâu lắm.
“…… Trên mặt ta dính gì sao?” Mỗi lần chờ sau khi ta uống canh xong gã sẽ rời đi, nhưng mà hôm nay gã lại không động, ngược lại vẫn nhìn ta.
“Không có.” Trác Anh như là đột nhiên hoàn hồn, đơn giản trả lời vấn đề của ta rồi định xoay người rời đi.
Vẫn còn tức giận sao?“Vì sao? Kia không phải ngươi muốn sao?” Ta thất vọng gục đầu xuống, thấp giọng nói.
“Ngươi có biết ta muốn cái gì?” Gã không có quay đầu, hỏi ngược lại.
“Không biết.” Ta không biết gã vì lý do gì lại tốt với ta,“Nhưng mà, ta có thể cho ngươi chỉ có như vậy thôi.” Thân thể là thứ duy nhất mà ta có, nhưng nó đã được dùng để đổi lấy giấc ngủ bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2242977/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.