Chương trước
Chương sau
Ở trong mắt gã, ta là cái gì? Cũng là vật thay thế Vũ Sinh sao?

Trên đường cùng Vũ Sinh dâng hương ta luôn luôn nghĩ đến mấy vấn đề này. Ta nói với chính mình: Làm gì phải để ý những việc này chứ? Ngươi muốn chính là ôn nhu của gã, còn việc trong lòng người kia là ai với ngươi không có một chút quan hệ nào!

Nhưng ý nghĩ như vậy cũng không làm cho ta dễ chịu, cho nên sau khi cùng Vũ Sinh đi chung quanh một chút, ta cũng chỉ là ôn hoà nói:“Còn chưa trở về? Ngươi không sợ nam nhân của ngươi?”

Trong lòng phiền não nên ta chỉ đi theo Vũ Sinh, không có lưu ý hoàn cảnh xung quanh, đến khi nguy hiểm đến chúng ta muốn tránh cũng không thể tránh.

“Cửu, Cửu……” Thanh âm ôn nhu của Vũ Sinh đánh thức ta. Đây là nơi nào?

Gã hoà thượng bước vào cởi bỏ nghi hoặc cho chúng ta. Người hắn nhằm vào là Hoắc Ngạn, tao ương là Vũ Sinh, buộc ta đến chỉ sợ là thuận tiện mà thôi.

Ta ngồi ở một bên nhìn hắn đối Vũ Sinh thi bạo, lý trí nói cho ta biết không cần dính dáng đến việc lần này. Ở nam phong quán nhiều năm, học được không chỉ là thủ đoạn hầu hạ nam nhân, còn có lạnh lùng. Nhưng mà, người nọ là Vũ Sinh a, một người đã cứu ta, có lẽ còn là người mà người nọ yêu……

Ta đụng đến bùa bình an trong tay áo vừa mới cầu được. So với lá bùa này, gã muốn hẳn là sự bình an của Vũ Sinh đi?! Gã từng nói qua ta có thể cho gã nhiều hơn, như vậy liền cho điều mà gã muốn đi.

“Chờ một chút! Đại sư, ngươi lầm đối tượng! Ta mới là thê tử Hoắc Ngạn.” Ta mạo nhận có quan hệ với Hoắc Ngạn, ý đồ thay mận đổi đào, nhưng tên hoà thượng giảo hoạt kia lại không tin. Ta chỉ phải lần nữa đánh vào chỗ đau của hắn, chọc hắn tức giận, rốt cuộc như ý nguyện của ta……

Nam căn xấu xí nhét vào trong miệng của ta, đã bao lâu không đụng đến thứ tanh hôi này? Thật ghê tởm! Ta bắt buộc chính mình xem nhẹ nó. Nhưng đầu lưỡi giống như có ý thức của mình, tự phát bò lên nó, quả nhiên, ta chính là người hạ lưu như vậy.

Nắm chặt bùa bình an trong tay, ta nhắm mắt lại không thèm nghĩ nữa, không nhìn tới, thả trôi chính mình vào dòng ký ức tốt đẹp. Biện pháp nhịn đau ban đầu rốt cuộc có thể dùng đến, không nghĩ tới……. Lần này ta nhớ lại thế nhưng không phải những ngày cùng Cận bên nhau, mà là Trác Anh.

Gã hôn môi, gã ôm, gã ôn nhu……. Không, không thể trầm mê! Kia không phải thuộc về ta!

“Cửu, ngươi làm sao vậy? Nói chuyện với ngươi a!” Thanh âm Vũ Sinh đúng lúc kéo ta về sự thật.

“Vũ Sinh?” Linh hồn nhỏ bé quay về, ta cảm giác trong thân thể một trận khô nóng. Lại nhìn thấy sắc mặt Vũ Sinh đã ửng hồng, bị kê đơn!

Không bao lâu, Vũ Sinh ngay tại trên người ta cọ xát, hiển nhiên đã bị dược tính cướp lấy thần trí. Là xuân dược a! Lúc này ta chỉ có thể cắn răng cứng rắn chống đỡ mà thôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Vũ Sinh đẹp quá a, thật muốn hôn nhẹ. Không được! Điều này cùng con lừa vừa nãy có gì khác nhau đâu? Huống chi thân mình không sạch sẽ như ta……

Thân mình lõa lồ của Vũ Sinh đều biến thành màu đỏ, hắn sắp chịu không được đi? Không biết khi nào mới có người đến tìm chúng ta, hắn còn có thể kiên trì đến lúc đó không? Rốt cuộc, ta vuốt ve thân thể trắng nõn không tỳ vết, cúi người ngậm lấy ngọc trụ thanh tú kia.

Chậm rãi sa vào trong dục vọng ta không phát hiện người giải cứu chúng ta đã đến. Da đầu ta bị kéo đau đớn khiến cho ta buông ra Vũ Sinh, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra ta đã bị hất vào một ôm ấp rắn chắc.

“Cẩn thận!” Thanh âm quen thuộc, được cứu rồi! Thân mình ta mềm nhũn, mặc người nọ bao ta lại một cách cẩn thận.

Ngay tại thời điểm ta nghĩ là không có việc gì, sóng nhiệt trong cơ thể càng mãnh liệt đánh úp lại, thật là khó chịu……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.