Đã hơn một tuần trôi qua mà cậu ấy vẫn chưa chịu tỉnh lại. Mấy hôm nay tôi vẫn trực một mình trong bệnh viện, cứ luôn nắm tay Thế Hưng nói hết chuyện này đến chuyện khác. Tôi cũng không ngờ rằng mình và Hưng lại có nhiều chuyện để nói với nhau như vậy. Cứ như thể dù nói cả đời vẫn không kể hết.
Sáng hôm đó, tôi bước vào phòng bệnh cùng vài miếng khăn lạnh và một chiếc lược nhỏ, miệng vẫn mỉm cười oán trách:
"Tóc anh dài ra rồi này, trông chẳng xinh tẹo nào. Anh không mau tỉnh dậy cắt tóc thì em sẽ không yêu anh nữa đâu."
Tôi lấy chiếc lược chải sơ tóc của Thế Hưng thật gọn gàng rồi mới lấy khăn lạnh lau mặt cho cậu ấy, môi lại bắt đầu mấy máy nghĩ xem hôm nay sẽ kể tiếp chuyện gì.
"Anh biết không, hôm nay em ra mua một ít cháo, bà chủ sau khi bán cho em còn khen xinh gái đấy. Bà ấy nói sẽ giới thiệu em với cậu con trai của bà. Nhưng nghe bà ấy kể sơ qua thì trông cậu ấy cũng không đến nỗi. Cao khoảng 1m7, học NEU đấy."
Tôi cất khăn đi, nhìn ra ngoài cửa sổ vui vẻ nói tiếp: "Anh thấy chưa? Xung quanh em cũng có rất nhiều người tốt, dù là không tốt bằng anh. Nhưng nếu anh không tỉnh lại thì em gả cho người ta đấy."
Sáng hôm nay tôi đã dành thời gian ngồi lại một lúc lâu, kể hết tất cả những chuyện vừa gặp cho Thế Hưng rồi mới mỉm cười đứng dậy. Đang chuẩn bị bước ra ngoài thì cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-ay-lai-vi-toi-ma-no/3610433/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.