"Lucas từng bị U não ác tính giai đoạn 3 năm lớp 11. Vậy nên đó cũng là lí do mà nó phải trở về Hà Lan để mổ và điều trị. Con đừng trách nó nhé, đoạn tin nhắn nó gửi cho con cũng là khi biết nó mình chẳng thể sống được bao lâu."
"Sao? Sao ạ?" Tôi như không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại.
"Con có biết vì sao Hưng biến mất vào năm lớp 11 không?"
Thấy tôi im lặng không trả lời, bác Hùng mỉm cười trầm giọng nói tiếp: "Thế Hưng khi ấy nhận tin nó bị U não, tỉ lệ sống sót sau phẫu thuật của thằng bé chỉ vỏn vẹn 37%. Nó sợ mọi người lo lắng nên giấu, đến Hà Lan để làm phẫu thuật lấy khối u. Bác biết tin nhắn nó gửi cho con hôm đó mà, sau khi gửi đoạn tin nhắn đó ngày nào nó cũng như người mất hồn, chỉ duy nhất thằng Roy mới có thể nói chuyện với Hưng thôi đấy."
Tôi cầm lá thư trên tay, mắt đờ đẫn, môi mấp máy hỏi: "Thật ạ? Rõ ràng trước đó..."
"Người nhà bệnh nhân Nguyễn Trịnh Thế Hưng mau vào gấp ạ." Tiếng hối thúc của cô y tá cắt ngang lời nói run rẩy của tôi.
"Được rồi, bác không muốn kể quá nhiều. Hưng không cho bác nói nhưng điều đó đâu, nhưng vì bác rất thích con, bác cảm nhận được năng lượng mà con mang tới cho Hưng nhà bác. Nếu có dịp bác sẽ lén nó kể cho con nhé, bác vào đây."
Bác Hùng vỗ nhẹ vai tôi rồi bước nhanh vào trong.
Đợi khi bác ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-ay-lai-vi-toi-ma-no/3610432/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.