Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi tôi bước vào phòng mổ. Những ngày qua tôi dường như trở lại khoảng thời gian kinh khủng năm lớp 8. Tất cả mọi kí ức như một thước phim tua chậm, cứ liên tục lặp đi lặp lại khiến tôi ám ảnh vô cùng.
Trong phòng bệnh trắng toát đến đơn độc nhưng lại chất đầy những tấm ảnh của em, tất cả chúng đều là do tôi thuê người chụp lại.
Em không ổn. Tôi biết.
Nụ cười trên môi em vẫn còn đấy. Nhưng trong mắt tôi chỉ toàn sự gượng gạo, trầm lắng.
Em của bây giờ và đầu năm lớp 10, thật sự không quá khác biệt.
Mọi thứ về em, chỉ duy nhất tôi là hiểu rõ. Tôi hiểu thế giới này từ trước đến giờ đối xử với em rất tàn nhẫn. Chữ thương duy nhất mà em có suy cho cùng chỉ toàn thương hại.
Họ thương hại vì em phải sống trong một gia đình đổ nát.
Họ thương hại vì lần nào gặp em đều thấy những vết bầm tím trên người.
Họ thương hại vì mỗi lần gặp ba em, là đều đi cùng một người phụ nữ khác.
Họ thương hại vì gia đình em chẳng bao giờ đi chung với nhau, có cho nhau một tấm hình.
Nhưng tôi thì không.
Tôi thương em.
Chỉ đơn giản vì ông trời bảo tôi phải thương em, thương suốt đời này.
Nên bây giờ, khi tôi chọn cách tàn nhẫn nhất để rời xa em, ông trời lại trừng phạt tôi thật nặng nề. Khiến tôi đau đớn mỗi ngày.
Không phải vì bệnh, mà là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-ay-lai-vi-toi-ma-no/3610431/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.