Tiêu Hà từ từ quay sang, ánh mắt tóe lửa nhìn kẻ vừa gián tiếp đẩy cô vào tình huống éo le này.
- Hữu… Thiên. Hôm nay mình sẽ cho cậu làm Ngưu Lang c.h.ế.t non! – Cô gầm gừ rồi nhào đến, túm cổ áo cậu bạn, lay giật điên cuồng.
- Bớ người ta... bạo lực học đường! Bạo lực gia đình! Mình vô tội mà! – Hữu Thiên kêu la oai oái, quay mòng mòng như con vụ.
Cả lớp được phen cười ngặt nghẽo. Vài đứa còn bay vào giả vờ can ngăn nhưng thực chất là xúm lại cổ vũ cho màn “vợ chồng tương tàn” kia.
Quốc Hy trở về phòng giáo viên, ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính, cố gắng tập trung vào kế hoạch bài giảng còn dang dở.
Cửa sổ Word hiện lên, con trỏ nhấp nháy chờ đợi. Anh gõ vài chữ.
“Tới đây...”
Anh sững lại. Không hiểu vì sao, cụm từ đó lại nhảy múa trong đầu như một câu thần chú. Cùng với đó là cảm giác mềm mại khi vòng tay cô học trò ôm chặt lấy anh từ phía sau, và cả mùi hương thiếu nữ dịu nhẹ vẫn còn vương vấn.
Quốc Hy hít một hơi sâu, khẽ lắc đầu, rồi đặt tay trở lại bàn phím, tiếp tục gõ. Nhưng tâm trí dường như đã rớt lại trước cửa lớp ai kia.
Lúc này, Bảo Đăng xách cặp bước ngang qua, vừa đi vừa nhai bánh quy. Ánh mắt anh vô tình liếc qua màn hình, suýt thì mắc nghẹn.
- Thầy Hy, thầy đang sáng tạo ngôn ngữ mới đấy à? – Bảo Đăng nghiêng đầu, nhăn mặt nhìn vào màn hình.
Quốc Hy giật mình, bật dậy mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4945392/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.