Chợt nhớ ra ly trà sữa, cô cuống quýt chạy vào phòng, túm lấy “lễ vật”, rồi phóng đến chỗ Quốc Hy, dùng hai tay kính cẩn dâng lên như trình tấu chương cho hoàng đế.
- Em… mời thầy. Thầy… cho em xin lỗi... chuyện khi sáng. Đừng giận em... nha thầy!
Quốc Hy nhìn ly trà sữa rồi nhìn gương mặt đang khẩn trương của cô, hắng giọng.
- Tôi không cần mấy thứ này. Cô Thy đã giải thích với tôi rồi, không cần xin lỗi.
- Nhưng em áy náy lắm ạ. – Tiêu Hà vẫn cố đưa tới. – Thầy nhận cho em đỡ dằn vặt... có được không? Quốc Hy khẽ nhíu mày, nhìn gương mặt đang căng thẳng thấy rõ của cô học trò, như thể nếu anh không nhận, cô sẽ đội mưa đứng ăn vạ đến khi nào được tha tội mới thôi.
- Sao em cứ thích hối lộ tôi vậy?
- Không phải hối lộ... là chuộc lỗi ạ. – Cô cúi đầu, lí nhí.
Khóe môi Quốc Hy khẽ giật giật. Anh quay mặt đi, cố giấu nụ cười bất chợt.
- Chuộc lỗi bằng trà sữa? Em nghĩ tôi là con nít chắc?
Tiêu Hà thoáng bối rối, rụt rè nhìn anh.
- Không phải... em biết là có hơi kì cục, nhưng đây là cách xin lỗi duy nhất mà em nghĩ ra được.
Quốc Hy thở ra khẽ khàng, cuối cùng đành nhận lấy ly trà sữa như một sự đầu hàng bất đắc dĩ.
- Được rồi, tôi nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Tiêu Hà ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt long lanh không giấu được sự vui mừng.
Mưa vẫn rơi tí tách ngoài sân, lặng lẽ đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4945393/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.