Cuối cùng, dưới sự thúc ép của mọi người và nụ cười ngầm đồng ý của cô Thy, Tiêu Hà thành công bị tống ra khỏi lớp. Cô nghiến răng liếc Hữu Thiên đầy đe dọa nhưng cậu lại càng cười khoái chí, đứng trong lớp nói vọng ra.
- Vợ chịu khó chút nha. Chúng ta sắp được đoàn tụ rồi.
Tiêu Hà cười khảy, dứt khoát quay mặt đi, tựa vào lan can, trông xuống khoảng sân vắng lặng. Trong lòng không ngừng mắng mỏ Hữu Thiên.
Tiếng nhạc du dương vang lên, từng cặp phụ bước ra, động tác uyển chuyển. Tiêu Hà gật gù, nhẩm đếm nhịp. Lúc gần đến phân đoạn của mình, Hữu Thiên dang tay ra, vẻ mặt mong chờ, gọi lớn.
- Vợ ơi, về với chồng nào! Trong lớp, tiếng “hí hí hí” bắt đầu râm ran. Cô Thy cũng che miệng, bật cười.
Tiêu Hà siết tay thành nắm đấm, cố nén lại cơn giận, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ dịu dàng cần có của Chức Nữ.
- Tới đây! – Cô vừa nói vừa xoay người, dang tay chạy vào.
Nhưng ngay khoảnh khắc xoay lại, cô thoáng thấy dàng người cao lớn quen thuộc đang đứng chắn ngay cửa lớp.
Không phanh kịp, cô đ.â.m sầm vào người kia, hai tay theo phản xạ ôm chặt lấy eo người ấy từ phía sau.
Hương bạc hà dịu mát vương vấn nơi chóp mũi. Cô hé mắt, ngẩng đầu lên. Khi hai ánh mắt chạm nhau, không gian như sụp đổ, cảm giác vừa có tiếng sét đ.á.n.h qua đây.
Quốc Hy quay lại, nhìn cô không khác gì đang đối mặt với một sinh vật đến từ hành tinh khác. Tiêu Hà vội buông anh ra, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880505/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.