Công viên giờ đã vắng. Gió đuổi nhau qua từng vòm cây, quật lên lá rơi lả tả.
Tiêu Hà cúi người buộc chặt cây dù lên thân cây cạnh chỗ chú chó. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt lớn rơi xuống vai áo, lạnh buốt. Mái tóc cô ướt nhẹp, lưng áo dính sát vào da thịt, tay chân lạnh toát, nhưng cô vẫn cặm cụi siết chặt nút buộc cuối cùng.
Chú ch.ó cuộn mình dưới mái che tạm bợ, ánh mắt ngơ ngác. Tiêu Hà ngồi thụp xuống bên cạnh, nhẹ vuốt lưng nó.
- Lẽ ra… lúc này không nên chỉ có một mình.
Ý nghĩ ấy lướt qua rồi tan vào tiếng mưa rơi. Một thoáng tủi lòng trỗi dậy, nhưng cô không trách ai cả, chỉ lặng lẽ lau đi giọt nước mưa hay nước mắt trên gò má.
Đúng lúc ấy, một bóng người bước đến. Tán dù che ngang đầu cô, chắn hết những giọt mưa.
Tiêu Hà giật mình ngẩng lên. Là anh.
Quốc Hy đứng đó, ánh mắt nghiêm nhưng không lạnh.
- Em tưởng mình là siêu nhân à? Mưa gió thế này còn không biết đường trốn? – Giọng anh vừa trách, vừa lo.
Tiêu Hà mím môi, từ từ đứng dậy. Một thoáng lúng túng hiện lên trong đôi mắt nâu.
- Em sợ nó bị ướt… nó còn nhỏ, sẽ dễ bệnh.
Quốc Hy im lặng nhìn cô, rồi khẽ thở ra. Giọng anh chậm lại.
- Chỉ biết lo cho người khác là giỏi… còn bản thân thì…
Tiêu Hà cúi mặt. Không rõ tim đập nhanh vì lạnh hay vì lời nói của người trước mặt.
- Mau lên xe đi, tôi đưa em về. Nước mưa ngấm vào người sẽ bệnh đấy.
[Truyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880495/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.