Sáng hôm sau, bầu trời là một mảng trong vắt. Tiêu Hà đến công viên sớm hơn giờ hẹn. Trên tay cô là một túi bánh nhỏ, vài món đồ chơi cho chú ch.ó con. Cô ngồi trên băng ghế gần gốc cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải nhẹ xuống vai áo.
Tay cô mân mê túi bánh, mắt dõi về lối vào công viên. Và rồi... cô thấy cậu.
Nhật Khánh xuất hiện ở phía xa, dáng vẻ cao gầy vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, ánh mắt dịu dàng đang nhìn về phía cô. Tiêu Hà mừng rỡ đứng bật dậy, tay giơ lên vẫy gọi.
Nhưng cậu chưa kịp bước đến gần thì điện thoại reo lên. Cậu cúi nhìn màn hình. Là Thanh Ngọc.
- Nhật Khánh à, hôm nay cậu rảnh không? Mình đang định đi chọn váy cho ngày sinh nhật. Nhưng ba mẹ mình bận hết rồi, chẳng ai đi cùng cả... – Giọng nói qua điện thoại dịu dàng như nước.
Cậu ngập ngừng. Ánh mắt liếc về phía Tiêu Hà, cô vẫn đứng đó, tay buông hờ, ánh mắt trông đợi chưa kịp thu lại.
- Được rồi. Mình đưa cậu đi.
Nhật Khánh hạ tay xuống, không bước về phía cô nữa. Chỉ lướt tìm số Tiêu Hà, bấm gọi.
Tiêu Hà nghe tiếng chuông reo, bất ngờ khi tên người gọi là người đang ở cách cô chỉ hơn mười bước.
- Xin lỗi cậu nhé. Mình... có việc đột xuất. Đành hẹn lại khi khác vậy.
Cơn gió thoảng qua khe lá. Trên cành cây gần đó, một chú chim nhỏ giật mình bay vút đi.
- Ừ... mình biết rồi. – Tiêu Hà mỉm cười, giọng cô nhẹ đến mức gió cũng chẳng níu lại được.
Cô lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880494/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.