Tiêu Hà nhìn Thanh Ngọc. Cô không rõ đó là ngây thơ thật hay giả ngốc nữa. Không lẽ Thanh Ngọc quên hai người bạn của mình từng bị cô đánh thê thảm sao? - Cảm ơn lời mời của cậu. Nhưng mình nghĩ, tụi mình chưa đủ thân thiết để cùng nhau ăn uống. Hơn nữa, cậu thấy đấy, nếu tụi mình đến, e là sẽ gà bay chó chạy, phá hỏng sinh nhật của cậu mất. – Cô nở một nụ cười công nghiệp.
- Tiêu Hà, cậu đừng để bụng những lời họ nói. Mình thật sự không nghĩ gì đâu. – Thanh Ngọc nhìn cô, tỏ vẻ khẩn thiết.
Đúng lúc đó, ở cuối hành lang, có tiếng xôn xao của đám nữ sinh. Chẳng hẹn mà tất cả đồng loạt quay lại nhìn.
- Là thầy Quốc Hy! Thầy ấy đang đi về hướng này! – Thi Lan reo lên phấn khích.
Tú Nghi vội chỉnh đầu tóc, ánh mắt liếc nhanh qua tấm cửa kính để soi lại gương mặt. Cô hối hận vì trước khi ra khỏi lớp, đã không dặm lại son môi. Trong khoảnh khắc, một ý tưởng lóe lên. Cô kéo Thanh Ngọc và Thi Lan lại, thì thầm.
- Như vậy có được không? – Thanh Ngọc thoáng chần chừ.
- Được mà, cứ làm theo lời mình đi. – Tú Nghi quả quyết.
Nhóm Tiêu Hà chỉ biết nhìn nhau nhún vai. Không ai rõ nhóm kia đang bày trò gì.
Nhóm Thanh Ngọc dạt sang một bên, ánh mắt không rời người đàn ông đang tới gần. Khi chỉ còn cách vài bước, Tú Nghi ra hiệu. Thi Lan liền dùng hết sức, đẩy mạnh cô ra phía trước.
Trong lúc bản thân đang bay tự do,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880490/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.