Tên kia tiếp tục vung cây, nhưng Tiêu Hà đã lăn một vòng tránh né. Tên kia điên m.á.u tiếp tục lao đến, nhưng cây gậy vừa giơ lên quá đầu thì một bàn tay rắn chắc đã túm lấy cổ tay hắn từ phía sau.
Hắn còn chưa kịp quay lại thì đã bị một cú đá cực mạnh vào lưng. Hắn bay về phía trước như bao tải, rơi phịch xuống đất, bất tỉnh.
- Thầy! – Tiêu Hà tròn mắt, giọng vỡ òa.
Quốc Hy đứng đó, ánh mắt lạnh như băng. Anh cúi xuống đỡ cô dậy, tay nắm lấy hai vai cô.
- Em không sao chứ? Tiêu Hà lắc đầu, cười nhẹ.
- Em không sao.
Anh khẽ thở phào nhưng khi nhìn thấy bàn tay rướm m.á.u của cô, ánh mắt anh tối lại, trong lòng đột nhiên như có ngọn lửa giận bùng lên. Không đợi cô nói thêm, anh quay sang nhìn hai tên còn lại lúc này đã lồm cồm bò dậy.
Thấy có người mới, hai tên nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi cùng lúc lao đến. Nhưng chỉ ngay sau đó, cả hai lần lượt ăn đấm, ăn đá, rồi nằm bất tỉnh dưới đất, không còn biết trời trăng mây gió là gì. Đòn của Quốc Hy không hoa mỹ, không màu mè, nhưng mạnh, nhanh và dứt khoát.
Tiêu Hà tròn mắt kinh ngạc. Long đại ca đứng cạnh cũng nuốt nước bọt cái ực. Gió trong hẻm thổi qua mà hắn thấy chẳng khác nào gió âm ti quét qua gáy.
- Thầy cũng biết võ sao? – Tiêu Hà nhìn anh với vẻ mặt ngưỡng mộ xen lẫn bất ngờ.
Nhưng trái ngược với vẻ mặt háo hức của cô, gương mặt Quốc Hy lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880466/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.