Ngày hôm sau, như thường lệ, Tiêu Hà đứng trước cổng nhà với bộ đồng phục gọn gàng. Trời hôm nay không quá nắng, cũng chẳng đến mức âm u, nhưng lòng cô vẫn thấy nặng trĩu.
Sau mười phút chờ đợi, chiếc xe đưa đón học sinh chậm rãi đỗ lại trước cổng. Cô bước lên xe, đảo mắt một vòng nhưng chẳng thấy bóng dáng Trúc Quỳnh đâu. Không rõ là cô bạn ngủ quên hay là nghỉ học nữa.
Chiếc xe dần lăn bánh. Tiêu Hà tựa đầu vào cửa kính, ánh nhìn vô định.
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước cổng trường. Cô bước xuống, chậm rãi đi vào, hồn vía vẫn còn như lơ lửng trên mây.
Khi ngang qua chỗ đậu xe của giáo viên, ánh mắt cô vô tình chạm phải Quốc Hy khi anh vừa chui ra khỏi xe. Cô hơi khựng lại. Rồi như phản xạ, nhanh chóng quay mặt đi, bước thật nhanh về phía cầu thang. Cô sợ anh sẽ hỏi chuyện hôm qua và dĩ nhiên cô không thể nói cho anh biết lý do thật sự.
- Tiêu Hà. – Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên phía sau. Bình thản, không lớn tiếng, nhưng lại mang sức nặng khiến đôi chân cô như bị chôn cứng tại chỗ.
Tiêu Hà hít một hơi. Khi quay lại, trên môi đã nở một nụ cười tươi tắn đến mức gượng gạo.
- Em chào thầy.
- Em lại định tránh mặt tôi sao? – Quốc Hy đút tay vào túi quần, giọng nhàn nhạt nhưng ánh mắt không giấu nổi sự dò xét.
- Làm gì có ạ. – Cô bật cười, tiếng cười nhẹ như gió thoảng. – Em chỉ đang vội thôi.
- Tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880457/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.