Tiêu Hà sững người. Câu nói của người con trai năm nào chợt văng vẳng bên tai: “Người đáng trách là chính bản thân cậu. Tự hy vọng, tự ảo tưởng nên mới tự đẩy mình xuống vực sâu”.
Trái tim cô thắt lại. Hình ảnh năm xưa ùa về như cơn sóng dữ - cô gái nhỏ rụt rè cầm lá thư viết tay, đặt hết mọi rung động đầu đời cho người con trai mà cô nghĩ là đã thật lòng quan tâm cô… Để rồi, trở thành trò cười, trò tiêu khiển. Một vết nhơ không dễ gì xóa nhòa.
Và rồi, như một phản xạ, trong đầu cô hiện lên ánh mắt dịu dàng của Nhật Khánh giữa cơn mưa ngày đó – khoảnh khắc khiến cô tin rằng mình vẫn xứng đáng được ai đó dịu dàng đối đãi.
Tiêu Hà đưa tay ôm n.g.ự.c trái, cố kìm nén nỗi sợ hãi năm xưa cùng những chua xót khi nghĩ đến Nhật Khánh. Hơi thở cô trở nên dồn dập như thể nỗi đau đang bóp nghẹt lồng ngực. Chân cô bủn rủn, phải bấu víu vào lan can cầu thang mới không quỵ xuống.
Đúng lúc ấy, Quốc Hy từ phòng giáo viên bước xuống. Thấy bóng dáng quen thuộc đang run rẩy dưới chân cầu thang, anh vội sải bước đến.
- Tiêu Hà? Em chưa về sao? Nhưng rồi anh sững lại khi thấy cô học trò tay đang ôm ngực, hơi thở gấp gáp cùng đôi mắt ngấn nước.
- Em... em bị sao vậy? Có chuyện gì à? – Anh đưa tay giữ lấy vai cô, giọng đầy lo lắng.
- Em không sao… thật sự không sao. – Cô lắc đầu, giọng run run như sắp khóc.
- Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880456/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.