" Trình Ngưu nhìn kìa!"
Khương Bân chỉ tay về phía hang động đang phát sáng.
" Theo như ta đó có thể là viên ngọc mà chúng ta tìm."
Hai người họ nhìn nhau, cả hai gật đầu đồng ý. Khi đi đến đó họ còn chưa đi vào trong thì nghe thấy tiếng bước chân đang tới. Quay đầu lại xem thì bóng hình quen thuộc chạy ngang qua hai người họ. Đó không ai khác chính là Đình Ân. Khương Bân đánh vào tay Trình Ngưu hỏi:
" Ê, đó không phải là Đình Ân sao? Muội ấy chạy hớt hãi như vậy không phải có chuyện gì rồi chứ!"
" Ta cũng không biết."
Vì cảm thấy bất an nên Khương Bân rủ Trình Ngưu chạy theo cô ta xem thử có chuyện gì xảy ra. Nhưng Trình Ngưu lại chỉ tay về phía hang động nói có thể viên ngọc đang ở bên trong nếu không vào sẽ để người khác lấy được. Đến lúc đó, bọn họ sẽ không nhận được linh lực nào từ trưởng lão.
Thấy Trình Ngưu không muốn đi cùng lại còn đem chuyện linh lực ra để nói. Khương Bân nhất thời nóng giận quát vào mặt huynh đệ của mình.
" Chỉ là linh lực, muốn có lúc nào mà chẳng được. Huynh không đi thì ta đi."
Nói rồi, Khương Bân để Trình Ngưu ở lại một mình còn hắn thì chạy theo Đình Ân.
"Khương Bân !"
Trình Ngưu muốn ngăn người lại nhưng không kịp. Khương Bân đã đi mất rồi, giờ hắn ta phải một mình đi vào hang động. Cảm giác có chút sợ hãi nhưng Trình Ngưu vẫn quyết tâm đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-dong-co-tuyet-roi/2740775/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.