Chương trước
Chương sau
" Huynh giỏi lắm!"

Trình Ngưu tức tối ra mặt nhưng không thể làm gì được Khương Bân. Hắn ta ôm cục tức này muốn rời đi. Nào ngờ, lại thấy một Đình Ân đang buồn bã chạy đến. Theo phản xạ tự nhiên, hai người lại tưởng lần này giống như lần trước. Cả hai đều hùng hổ muốn đánh cho tên Đình Ân giả mạo một bài học. Trình Ngưu tích tụ linh lực chưởng về phía Đình Ân.

Lúc này, Đình Ân đang không có tâm trạng thì phát hiện ra có người đánh lén mình. Cô ta ngay tức khắc né sang một bên mới đỡ được đòn tấn công của Trình Ngưu. Thấy bản thân bị đánh lén, Đình Ân quay đầu lại xem đó là ai. Ai ngờ, cô ta lại nhìn thấy Trình Ngưu đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ. Cô ta còn không kịp hỏi đã bị Khương Bân đứng bên dùng linh lực tấn công về phía mình. May mắn thay, đòn tấn công này bị lệch nên cô ta mới không bị đánh trúng. Nhìn vẻ mặt vênh váo muốn khiêu chiến của hai người họ, Đình Ân đang buồn bã cũng trở nên tức giận đùng đùng. Cô ta quát lớn về phía họ:

" Nè! Hai tên kia, có thấy người khác đang buồn không hả! Có tin ta cho hai người một trận không!"

Sự tức giận của Đình Ân làm hai tên kia có chút hoài nghi. Thái độ này rất giống với Đình Ân ngày thường, chẳng lẽ đây đúng là Đình Ân thật. Nhưng lại sợ rằng là một thứ gì đó cải trang nên Trình Ngưu và Khương Bân đề phòng.

" Yêu tinh đừng nhiều lời, bọn ta biết ngươi chỉ là kẻ giả mạo người khác. Có giỏi thì hiện nguyên hình đi."

Khương Bân không ngần ngại mà khiêu khích Đình Ân. Điều này làm cô ta cảm thấy khó chịu. Cả người bắt đầu thấy ngứa ngáy. Trong lòng thầm nghĩ hai tên kia chắc hôm nay đã ăn gan hùng, uống mật gấu nên mới dám nói chuyện hổ báo với mình. Mặt cô ta tối sầm lại, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Các khớp xương ở ngón tay va chạm vào nhau tạo thành tiếng kêu răng rắc.

" Để bà đây hiện nguyên hình cho hai ngươi xem!"

Lúc này, Trình Ngưu và Khương Bân thấy lạnh ở sống lưng. Họ có một dự cảm chẳng lành, cái cảm giác quen thuộc chỉ có Đình Ân thật mới đem lại được.

Hai người vẫn còn nhớ, lúc luyện tập cùng nhau. Có lần, một tiểu tiên đồng môn trêu ghẹo Đình Ân. Cô ta không ngần ngại mà làm cho mấy xương sườn của tiểu tiên đó bị gãy làm hai. Ai nấy đều thấy sợ hãi trước sự bạo lực của cô ta. Chính vì điều đó, mà sau này chẳng ai dám đụng đến cô ta nữa.

Trình Ngưu và Khương Bân run bần bật, trán đổ đầy mồ hôi. Hai người thì thầm với nhau:



" Đình Ân này, có lẽ là người thật!"

" Biết người thật mà huynh còn đi khiêu khích với cô ta. Muốn chết thì một mình huynh chết thôi, đừng có lôi ta theo."

" Đệ nói vậy sao được. Chúng ta dù gì cũng là huynh đệ có phúc cùng hưởng có hoạ..."

"Thân ai nấy lo."

Trình Ngưu liền tiếp lời khiến Khương Bân bị cứng họng không thể nói thành lời.

Đột nhiên, gương mặt quỷ dị của Đình Ân chồi lên giữa hai người họ. Cô ta hỏi Trình Ngưu và Khương Bân đã nói chuyện xong chưa. Cả hai nhìn cô mặt không còn giọt máu đồng thanh nói:

" Rồi."

Hai cú đấm vào hai bên má của họ. Trình Ngưu thì văng ra xa, còn Khương Bân vướng vào cành cây. Mỗi người một nơi. Đình Ân phủi tay mình, cảm thấy cơn giận đã tan biến. Cô ta không còn thấy buồn bã nữa mà ung dung bước đi. Lúc rời đi còn không quên nói với họ một câu.

" Tạm biệt hai bao cát đáng yêu."

Trong khi đó, Tinh Tuyết sau khi được Lý Minh chữa trị. Cô dần dần hồi phục lại linh lực. Cảm giác được sống lại thật tuyệt vời làm sao.

" Cảm ơn hai huynh đã cứu ta. Nếu không có hai huynh thì ta chắc đã bị đàn thú hoang kia làm thịt mất."

Tinh Tuyết cử động được tay chân liền đứng lên chạy nhảy lung tung. Cô ríu ra ríu rít không ngừng như chú chim con đòi thức ăn. Lý Minh kéo cô đứng im một chỗ, ân cần nói:



" Tiểu muội không được cử động nhiều. Cơ thể muội mới hồi phục phải đi đứng từ từ cho đến khi hồi phục hoàn toàn mới được chạy."

" Nhưng mà....Thượng Đằng !"

Bị Lý Minh giáo huấn, cô không phục nhưng lại không biết nói gì liền gọi tên Thượng Đằng cầu cứu.

" Hắn nói đúng. Muội ngồi im một chỗ đi."

Thượng Đằng ngã người ra phía sau gốc cây. Tuy hắn không thích Lý Minh nhưng vì sức khỏe của Tinh Tuyết nên hắn mới nói giúp cho hắn ta. Ngoài ra, chẳng có lý do gì hắn phải đứng bên phe của Lý Minh.

" Nghe huynh ấy nói không. Ta đâu có gạt muội. À, muội có thấy khát nước không ? Hay để ta đi lấy nước về cho muội nha!"

Nhìn gương mặt bí xị của Tinh Tuyết, hắn ta liền đổi đề tài để cô quên đi chuyện vừa rồi.

Tinh Tuyết không trả lời hắn ta nhưng cô chỉ gật nhẹ đầu đồng ý.

" Muội và Thượng Đằng huynh ở đây đợi ta một chút. Ta đi tìm nước sẽ quay lại liền. Chờ ta đó!"

Trước khi rồi đi, Lý Minh không quên xoa đầu Tinh Tuyết thể hiện sự thân mật. Mà việc này chính là để cho Thượng Đằng nhìn thấy. Mặc dù hắn không nói gì nhưng ánh mắt hung tợn của hắn đã nói lên tất cả. Còn Tinh Tuyết thì vẫn ngây ngơ mỉm cười với Lý Minh.

" Huynh đi nhanh lên đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.