Cố Minh Tịch tháo giày tất cùng đắp người tuyết với Bàng Sảnh.
Bàng Sảnh chịu trách nhiệm bưng tuyết đến còn Cố Minh Tịch là người đắpthành hình. Cậu ngồi trên tuyết, ngả người về phía sau, thân trên vàchân tạo thành một góc hình chữ V, hai chân nâng cao liên lục ghìm giữnhững khối tuyết được Bàng Sảnh đưa tới, dần dà cậu cũng đắp được thâncủa người tuyết nhưng không cao lắm, trông cứ tròn tròn thấp thấp.
Lúc đắp đến cái đầu, cậu đứng lên dùng chân trái làm trụ, chân phải nâng cao cùng Bàng Sảnh xoa mịn cái đầu người tuyết, thỉnh thoảng chân cậulại va phải tay cô, mặc dù ngoài miệng Bàng Sảnh kêu “Bỏ cái chân thốicủa anh ra!” nhưng thực ra Cố Minh Tịch biết cô không để bụng.
Mất bao công sức mới đắp được một người tuyết chỉ cao đến eo hai đứatrẻ, Bàng Sảnh vừa xoa tay vừa bĩu môi tỏ rõ vẻ chê bai: “Xấu chết điđược.”
Đúng là người tuyết này trông rất xấu, mắt là hai chiếc lá, mũi là mộtđoạn cành cây, ngay cả phần đầu cũng bị gục xuống. Cố Minh Tịch nhún vai đứng cạnh Bàng Sảnh, cậu cũng chẳng có cách nào khá khẩm hơn cả. BàngSảnh chán nản lau khô hai tay vào quần áo rồi xách hai chiếc cặp lên,nói: “Về thôi, chán quá đi mất.”
Cố Minh Tịch khẽ chớp mắt, miệng hơi mở ra rồi lặng lẽ ngồi xuống đất đi tất, đi giày lại.
Bàng Sảnh không biết Cố Minh Tịch ngồi lâu trên tuyết đến nỗi quần đãướt nhẹp, bây giờ rét căm căm còn chân thì vùi trong tuyết nên bị đôngcứng đến mất cảm giác, da đỏ bừng bừng, đến ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/80657/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.