Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Bàng Sảnh cũng khôngngồi yên được nữa. Vương Đình Đình quay lại gọi cô: “Cua ơi Cua! Rangoài nghịch tuyết đi!”
“Cua” là biệt danh của Bàng Sảnh. Tất cả mọi người trong lớp ngoài Cố Minh Tịch đều gọi cô như vậy.
Vậy Cố Minh Tịch gọi cô là gì? Gọi thẳng tên chăng?
Dĩ nhiên là không.
Bàng Sảnh cuống quýt đẩy sách giáo khoa ra, đứng phắt dậy chạy theoVương Đình Đình ra cửa lớp, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, cô quay lạihỏi Cố Minh Tịch: “Anh có đi cùng không?”
Cố Minh Tịch vẫn ngồi im ở bàn học, ngoảnh đầu ngoài cửa sổ rồi quay sang nhìn Bàng Sảnh, cuối cùng lắc đầu: “Anh không đi đâu.”
Bàng Sảnh nhoẻn miệng cười với cậu rồi nắm tay Vương Đình Đình chạy ra khỏi lớp học.
Tuy thành phố E thuộc miền Nam nhưng mùa đông năm nào cũng có tuyết rơi, nhưng nhiều khi chỉ là những trận tuyết nhỏ, chỉ rơi trong khoảng mấytiếng đồng hồ làm tầng băng kết lại dưới mặt đất còn chưa dày đến vàimilimet. Tuyết rơi lớn như năm nay khiến người lớn lo ngại rau củ tănggiá, đường đi trơn trượt, còn đối với trẻ con thì lại là cơ hội ngàn năm có một.
Thời gian nghỉ giải lao giữa các tiết chỉ có mười phút vậy mà gần nhưtoàn bộ học sinh trong trường đều ùa ra sân thể dục, đuổi bắt, đánh lộn, cười nói rôm rả, người thì đắp tuyết, người thì ném tuyết. Bàng Sảnhdẫn theo nhóm con gái chiến đấu với tụi con trai, trái cầu tuyết bay qua bay lại, quần áo và đôi bàn tay của tất cả lũ trẻ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/80656/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.