Cũng có một hôm tuyết rơi như thế này trong ký ức. Đó là mùa đông năm 1995, tuyết rơi cực kỳ, cực kỳ lớn. Bản tin thời sự trên tivi nói rằng thành phố E đang trải qua đợt tuyết rơilớn nhất trong vòng 30 năm, nhắc nhở nhân dân thành phố phải chú ý antoàn, cẩn thận khi ra khỏi nhà.
Sáng hôm đó, cô bé Bàng Sảnh mới mười tuổi nằm ườn trong chăn ấm khôngchịu dậy, mẹ cô là chị Kim Ái Hoa đã gọi rất nhiều lần nhưng đều bị congái coi như không nghe thấy. Thấy bữa sáng sắp nguội lạnh, Kim Ái Hoabực dọc xông vào phòng giật phắt chăn của Bàng Sảnh ra khiến đôi chântrần của cô bé đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh. Bị cóng, cô bé nhảy lên như một con châu chấu.
“Lạnh chết mất! Lạnh chết mất!”
Kim Ái Hoa vẫn chưa thôi, chị kéo xoẹt rèm cửa trong phòng con gái rồinói: “Mày xem thời tiết hôm nay đi, nếu còn không chịu dậy thì cả màylẫn Minh Tịch đều sẽ muộn học!”
Mắt Bàng Sảnh sáng ngời. Bất chấp cái lạnh, cô lập tức bổ nhào đến bêncửa sổ. Thấy bông tuyết to như lông ngỗng ngoài trời, cô bé vui vẻ mở to mắt nhìn: “Ui chao! Tuyết rơi rồi! Bông tuyết to thế!”
Ăn sáng xong, Bàng Sảnh ra khỏi nhà nhưng không đi xuống mà đến gõ cửa nhà số 502 đối diện.
Mới gõ hai cái cửa đã mở, đằng sau cánh cửa là quả đầu rậm rạp, lông mày chau lại, vẻ mặt không vui: “Em càng ngày càng lề mề, hôm nay đườngtrơn khó đi lắm! Về sau nếu còn muộn thế này nữa, anh không chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/80655/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.