Bàng Sảnh tay chống cằm ngồi xuất thần trước bàn học. Côđang nghĩ đến câu Cố Minh Tịch nói trên đường, cậu bảo bố cậu cảm thấycon trai làm mình thấy xấu hổ. 
Câu nói đó chẳng khác nào mũi kim nhọn đâm vào lòng Bàng Sảnh. Mặc dùmấy năm nay từ lâu cô đã quen với dáng vẻ của Cố Minh Tịch, cũng quenvới cách làm việc của cậu nhưng không thể phủ nhận chỉ cần rời khỏi hoàn cảnh sống quen thuộc, chẳng hạn trường học hay khu tập thể kim khí,chắc chắn Cố Minh Tịch sẽ trở thành tiêu điểm được tất cả mọi người chúý. 
Chẳng lẽ chính bởi thế nên bác Cố mới không bao giờ đưa Minh Tịch ra ngoài? 
Cố Minh Tịch đâu có sợ tiếp xúc với đám đông. 
Cố Minh Tịch tham gia tất cả các chương trình du lịch mùa xuân, mùa thu, đại hội thể thao, xem phim hàng năm... do trường học tổ chức. Sau giờtan học, cậu cũng nhiều lần đi xe bus cùng Bàng Sảnh tới cung thiếu nhi, cậu cũng từng tới thăm viện bảo tàng hay thư viện, nhưng lần nào cũngcó những người qua đường lạ mặt tới hỏi thăm nửa tò mò nửa thương hại,hỏi cánh tay Cố Minh Tịch bị làm sao. 
Bàng Sảnh thấy rất phiền, họ chẳng quen chẳng biết gì những người đó,lắm người còn tận tay sờ nắn bả vai khiếm khuyết của Cố Minh Tịch, rồichậc lưỡi thương cảm sau khi bị cậu né tránh, họ bảo thằng bé này đángthương thật! 
Điều khiến Bàng Sảnh không thể kiềm chế được là Cố Minh Tịch chưa baogiờ khó chịu với họ, mặc dù không đến mức kể lại tường tận tai nạn khiến mình mất đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/80658/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.