Viên Vũ Trác đang dựa vào bàn tính đề toán, chợt nhận ra bây giờ đã tan học, có thể về nhà, vừa rồi anh chỉ để ý đến Lục Thời Xuyên và em gái nên quên mất.
Nhưng khi anh cầm cặp sách, đẩy ghế đi về phía cửa sau thì bất ngờ thấy hai người vẫn đang đứng ở cửa.
Hơn nữa không khí có chút kỳ lạ.
Cảm giác không thể diễn tả được.
“Cái kia……” Viên Vũ Trác chào hỏi Lục Thời Xuyên, lại cúi đầu nhìn Lộc Tiểu Ngải: “Tôi đi đây.”
Lục Thời Xuyên khẽ gật đầu, Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng vẫy tay ngoan ngoãn nói: “Học trưởng, tạm biệt!”
Viên Vũ Trác không dám làm trò trước mặt Lục Thời Xuyên gọi cô là em gái, chỉ có thể đơn giản nói “tạm biệt” rồi nhanh chóng quay người đi về phía cầu thang.
Cho dù như vậy, anh vẫn mơ hồ thấy được, Lục Thời Xuyên lạnh lùng liếc anh một cái, toàn thân run lên, tốc độ bước không khỏi tăng nhanh một chút.
Anh luôn cảm thấy Lục Thời Xuyên đang cảnh cáo anh lúc này không được nói chuyện với Lộc Tiểu Ngải.
Nhưng lý do là gì, anh trai như anh quản em gái quá nhiều.
Viên Vũ Trác thở dài khi đi xuống cầu thang, anh cảm thấy rằng từ khi Lộc Tiểu Ngải vào cao trung, những hành vi bất thường của Lục Thời Xuyên càng ngày càng nhiều.
Điều này thật kỳ quái.
Dường như không giống quan hệ anh em ở chung bình thường…
Anh quyết định tạm thời không nghĩ đến hai người họ, hơn nữa anh luôn càm thấy quan hệ của hai người về sau dường như sẽ xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-vien-keo-mem-dat-tren-dau-qua-tim/1670292/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.