“Em hiểu không?”
Giọng nói của Lục Thời Xuyên vang lên bên tai, đầu óc Lộc Tiểu Ngải nhất thời có chút trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận hơi thở của anh lướt qua vành tai cô, lưu lại một dấu ấn ấm áp.
Cô kinh ngạc không dám nhìn xung quanh, chỉ loáng thoáng có thể cảm nhận được Lục Thời Xuyên như đang ôm cô, cúi đầu nói ra lời này.
Nhịp tim chợt tăng nhanh, không thể kìm nén.
Anh muốn làm gì…..
Bên cạnh còn có nhiều người nhìn như vậy……
Lộc Tiểu Ngãi sững sờ một lúc mới hoảng loạn phục hồi tinh thần, muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, vội vàng gật đầu liên tục: “Hiểu, hiểu rồi.”
“Thời Xuyên……” Sau đó cô nhỏ giọng gọi Lục Thời Xuyên một chút, cẩn thận kéo ngón tay anh.
Lúc này Lục Thời Xuyên mới khẽ thở dài, sờ đầu cô, không chút liên kết nói: “Mau đến trường thôi.”
Lộc Tiểu Ngải chớp mắt, một lúc lâu mới “Ồ” một tiếng, lúc cô mới phản ứng lại thì thông báo xe buýt đến bến vang lên.
Cô ngơ ngác đi theo Lục Thời Xuyên, chậm rãi đi về phía trường học.
—— Em cũng là độc nhất vô nhị.
—— Em hiểu không?
Hai câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô đột nhiên cảm thấy Lục Thời Xuyên không giống muốn bày tỏ “tình yêu” của mình với cô.
Bởi vì anh không giống người sẽ trực tiếp nói ra như vậy.
Khi vui nhiều lắm anh cũng chỉ cười một cái hoặc sờ đầu cô mà thôi.
Phản ứng hôm nay của anh thật sự có chút khác biệt.
Đặc biệt anh còn ôm cô.
Trong lúc Lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-vien-keo-mem-dat-tren-dau-qua-tim/1670293/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.