Chương trước
Chương sau
Vân Nhu cùng đồng bọn đi xuyên đêm, những ngày đầu còn ở bìa rừng nên năm người tranh thủ. Sau này càng vào sâu sẽ có nhiều yêu thú cấp cao, khi đó bọn họ sẽ không thể đi vào ban đêm được nữa.

Trên đường đi nàng cùng đồng bọn gặp một số yêu thú cấp thấp, ra tay cũng không tốn nhiều sức lực.

Không biết đã qua bao lâu, hiện tại mặt trời cũng đã bắt đầu lên cao. Ánh nắng chiếu xuống Vu Lam Sâm Lâm, những tán cây cổ thụ to lớn che bớt đi phần nào ánh sáng, càng vào sâu, không khí càng có chút âm trầm hơn bên ngoài.

Vân Nhu và đồng bọn đang đi thì gặp đám người Cơ gia. Vốn nàng cũng không có quan tâm cho lắm, định né đám người Cơ gia, nhưng đám người này cư nhiên chặn đường nàng lại.

"Là ngươi, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi". Cơ Huyên cùng Cơ Khương chạy tới chặn đường Vân Nhu. Ánh mắt bọn họ nhìn vào Vân Nhu mang theo tức giận chất vấn.

Cơ Huyên mặc một thân lam sắc y phục, gương mặt mỹ miều, nhìn qua có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng khi tiếp xúc mới thấy, nàng ta chính là một cô nương kiêu ngạo.

Nam nhân Cơ Khương kia cũng mặc một thân lam sắc y phục. Gương mặt hắn cũng được xếp vào hàng ngũ công tử, thiếu gia tuấn mỹ. Nhìn qua hắn trông có vẻ ôn nhu nho nhã, nhưng thực chất hắn lại khá là hống hách. Khi nhìn Vân Nhu, ánh mắt hắn mang theo một cỗ âm trầm.

"Ta? Ta quen các ngươi sao?". Vân Nhu chỉ vào mình, nghi hoặc nhìn bọn họ.

Nàng không nhớ ra được mình quen người Cơ gia lúc nào. Hơn nữa ánh mắt bọn họ nhìn nàng giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung. Nàng chọc tới bọn họ sao? Nhưng nàng không nhớ mình chọc bọn họ khi nào a!

"Hừ! Quen, tất nhiên quen rồi. Ngươi có hoá thành tro ta cũng nhận ra!". Cơ Khương nghiến răng nghiến lợi nói, gương mặt hắn âm trầm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Nhu.

"Ngươi đã làm chuyện gì ngươi không nhớ sao?". Cơ Huyên tức giận chỉ vào mặt Vân Nhu mắng.

"Cho nên ta đã làm chuyện gì?". Vân Nhu chỉ vào mặt mình hỏi. Nàng thực sự không nhớ mà.

"Ngươi...ngươi...ngươi". Cơ Huyên tức run người, tay không ngừng run rẩy chỉ vào Vân Nhu. Tức chết nàng ta rồi, nữ nhân kia lại không nhận ra nàng ta.

"Ngươi bớt giả ngu đi. Ngươi tưởng ngươi giả ngu ta sẽ tha cho ngươi sao?". Cơ Huyên chống tay vào eo, hất mặt lên trời với Vân Nhu.

"Ta không quen các ngươi. Lăn qua một bên, chó ngoan không cản đường". Vân Nhu đúng thật không nhớ ra đám người Cơ gia này. Nàng chỉ thấy thật phiền phức, trên đường gặp đủ thứ chuyện, nàng cảm thấy bản thân sắp mất kiên nhẫn.

Cơ Khương nhìn biểu hiện của Vân Nhu như vậy cũng không cảm thấy nàng giống nói dối. Chả nhẽ nàng ta không nhận ra bọn hắn thật sao?

"Ngươi... thật sự không nhớ ra chúng ta sao?". Cơ Khương không nhịn được hỏi lại một lần.



"Các ngươi điếc hay không nghe hiểu tiếng người?". Vân Nhu liên tục bị bọn họ chặn lại, nàng cũng đã bắt đầu tức giận.

Bốn người còn lại cũng nghi hoặc nhìn qua lại giữa Vân Nhu và đám người Cơ gia. Nhìn đám người Cơ gia kia cũng không giống nói dối, rốt cuộc Vân Nhu đã làm gì bọn họ.

"Hừ! Tám năm trước hai huynh muội ta gặp ngươi ở chợ đen. Ngươi quên khi đấy mình đã làm gì sao?". Cơ Khương nghiến răng gằn ra từng chữ. Chỉ cần nghĩ tới ngày hôm đó hắn lại không kiềm được tức giận.

Vân Nhu nghe bọn họ nhắc tới tám năm trước ở chợ đen, nàng cũng thử nhớ lại xem, rốt cuộc nàng đắc tội với đám người Cơ gia này sao?

Chợt nàng như nghĩ ra điều gì, nhìn hai huynh muội Cơ gia kia bằng ánh mắt chế giễu.

"Hoá ra là hai người các ngươi. Sao? Bị ăn đánh một trận vẫn chưa chừa sao?". Vân Nhu nói xong còn che miệng cười khúc khích.

"Ngươi...". Cơ Huyên tức giận không nói lên lời. Khi đó nữ nhân này cho bốn tên hộ vệ đánh hai huynh muội nàng ta. Giờ nghĩ lại nàng ta liền cảm thấy xương cốt trên người đau nhức.

Cơ Khương khi đó cũng đã cho người đi điều tra, nhưng đáng tiếc, bọn họ không tra ra được gì. Không ngờ hôm nay lại gặp được nữ nhân này ở đây. Thật đúng là lúc tìm thì không thấy, không tìm thì xuất hiện ngay trước mặt.

Hiện tại nàng ta và biểu huynh đã không như xưa. Để xem hôm nay nàng ta chạy đi đâu. Mối nhục này cuối cùng cũng có ngày trả được.

"Ngươi cái gì mà ngươi. Làm sao? Các ngươi muốn đánh sao? Đánh thì lên, bớt nói nhảm". Vân Nhu nhìn hai huynh muội trước mắt thấy buồn cười. Nàng vác đao nhìn bọn họ, dáng vẻ không khác nào một tên thổ phỉ.

Vân thổ phỉ Nhu quay đầu nháy mắt với đồng bọn. Ngoài hai huynh muội Cơ gia, đằng sau bọn bọ còn bốn tên tùy tùng Trúc Cơ Kỳ. Nhìn qua hai huynh muội ngày cũng chỉ mới Trúc Cơ Trung Kỳ, đối với nàng và đồng bọn mà nói, đám người này thực sự không đủ nhét kẽ răng.

Cơ Huyên là người không chịu được đầu tiên, nàng ta cầm kiếm chém tới chỗ Vân Nhu. Thanh kiếm trên tay nàng ta là Lam Sương Kiếm phẩm chất Trung Phẩm Vũ Khí. Thân kiếm mang một màu lam nhạt, có thể nhìn xuyên thấu, toàn thân nó toát ra những luồng khí tức màu lam mắt thường có thể nhìn thấy. Ngoài ra, trên thân kiếm còn có những chiếc gai nhọn tua tủa, so với Xích Lạn Roi của Âu Dương Tuệ Chân thì kiếm của Cơ Huyên có những chiếc gai sắc nhọn mảnh mai hơn nhiều.

Kiếm khí màu lam theo một đường thẳng chém tới. Kiếm khí chém tới còn thấy những luồng khí lạnh toả ra. Vân Nhu giương đao chém lại một đường hắc hồng đao quang đỡ lấy kiếm khí. Kiếm khí cùng đao khí va chạm với nhau trên không trung, một tiếng nổ "ầm" vang lên. Xung kích của cú va chạm khiến Cơ Huyên lùi lại phía sau vài bước.

Nàng ta kinh ngạc nhìn Vân Nhu, nàng ta không ngờ Vân Nhu có thể đỡ lại được một kiếm mà nàng ta dùng Lam Sương Kiếm chém ra. Ánh mắt nàng ta nhìn thanh đao bình thường trên tay Vân Nhu nghi hoặc.

"Đao của ngươi là đao gì?"

"Đoạt Mạng 3000".

Thanh đao sau khi nghe thấy Vân Nhu trả lời, liền run lên kịch liệt. Nữ nhân đáng ghét lại gọi nó là Đoạt Mạng 3000, nó không muốn tiếp chuyện với Vân Nhu nữa.

Vân Nhu đang buồn cười vì thanh đao bị nàng chọc tức. Nhưng sau đó nàng không thể vui được nữa, đao trên tay bỗng dưng trở nên vô cùng nặng. Vân Nhu dùng hai tay đỡ đao, thanh đao chạm xuống, cắm sâu vào mặt đất.



Cơ Huyên thấy biểu cảm Vân Nhu khác lạ, nhân cơ hội này, nàng ta triệu hồi Băng Lân Giác ra khỏi không gian thú sủng, tấn công Vân Nhu.

Băng Lân Giác là một loại thú bốn chân, thân cao một trượng, toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp vảy băng. Lớp vảy màu lam cứng cáp như một bộ giáp. Băng Lân Giác của Cơ Huyên triệu hồi cấp hai, tương đương với Trúc Cơ Đỉnh Phong.

(Tác giả: Tưởng tượng thành con tê tê khổng lồ hệ băng nha, tác lười miêu tả nhiều).

Vân Nhu vẫn đang bất lực với thanh đao thì Băng Lân Giác lao tới. Nàng còn cho rằng thanh đao sẽ như lần trước, mặc kệ nàng luôn. Khi Băng Lân Giác sắp đụng vào nàng, thanh đao tự động bay lên cản lại cú tấn công. Đao và Băng Lân Giác va chạm tạo ra những tia lửa, không khí bị dồn nén toả xang hai bên.

Nàng nhìn cảnh này, ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên. Cũng không mất nhiều thời gian, Vân Nhu phản ứng lại, nhanh chóng cầm lấy thanh đao. Thân đao được nàng truyền vào một luồng lôi linh lực, những tia lôi màu tím bao quanh thanh đao, giúp gia tăng lực va chạm.

Grào!

Băng Lân Giác gào lên một tiếng, phun ra một luồng hàn khí, sau đó bị đao khí mang theo những tia lôi chớp đánh vào thân thể. Vì có lớp vảy băng cứng cáp, Băng Lân Giác cũng không ảnh hưởng nhiều.

Vân Nhu bên này bị xung kích bật lại phía sau, được Tư Không Minh đỡ lấy mới không ngã xuống đất. Tay cầm đao của nàng run rẩy, cảm giác tê dại từ tay truyền tới. Vân Nhu nhìn về phía Băng Lân Giác, ánh mắt đem theo chút kiêng dè.

Lân Giác vốn là yêu thú thiên về phòng thủ, nhưng Băng Lân Giác hệ băng sẽ có cả tấn công. Phòng thủ, tấn công kết hợp, là một loài yêu thú hiếm gặp. Nàng quên Cơ gia là gia tộc Thuần Thú Sư, chỉ là không ngờ Cơ Huyên lại có Băng Lân Giác là thú sủng.

Cơ Huyên nhìn Vân Nhu như vậy, trong lòng đắc ý, ngoài mặt nàng ta cười chế giễu. Tay nàng ta vuốt ve Băng Lân Giác bên cạnh, ánh mắt nhìn Vân Nhu đang được Tư Không Minh đỡ, lại nhìn xuống thanh đao Đoạt Mạng 3000 của Vân Nhu. Nàng ta còn cho rằng thanh đao này ghê gớm lắm, không ngờ cũng chỉ có vậy.

"Hiện tại ngươi có quỳ xuống cầu xin ta thì cũng đã muộn rồi". Cơ Huyên chống eo, hất mặt nhìn Vân Nhu.

Nàng ta phẩy tay ra hiệu với bốn tên tùy tùng, sau đó nhìn đám người Vân Nhu.

"Lên xử lý đám người này cho ta". Nói xong, nàng ta đi tới bên cạnh Cơ Khương.

Cơ Khương xoa đầu biểu muội Cơ Huyên của hắn, sau đó híp mắt nhìn về phía đám người Vân Nhu. Trong ánh mắt Cơ Khương xuất hiện vài tia thù hận xen lẫn chán ghét. Hắn không chỉ muốn giết Vân Nhu, mà còn muốn giết luôn cả Bạch Ngọc Đường.

Hắn luôn bị so sánh với Bạch Ngọc Đường, bởi vì Bạch Ngọc Đường là thiên tài Tam Linh Căn ngàn năm có một. Hắn chỉ là Song Linh Căn, tất nhiên sẽ không bằng Bạch Ngọc Đường. Hôm nay gặp ở đây, hắn muốn nhân cơ hội này diệt trừ Bạch Ngọc Đường.

Không phải mọi người vẫn luôn ca ngợi Bạch Ngọc Đường là thiên tài sao? Hắn muốn giết chết cái thiên tài trong mắt mọi người này. Thiên tài thì sao? Tam Linh Căn thì sao? Hôm nay sẽ đều phải chết tại đây.

Sau khi giết chết Bạch Ngọc Đường, hắn sẽ cho đám ma đạo gánh cái nồi này. Dù sao đám ma đạo này đang đồ sát người tham gia khảo hạch 10 năm một lần Học Viện Huyền Vũ. Ai sẽ làm chứng việc hắn giết Bạch Ngọc Đường chứ? Khi đó hắn nói gì, vậy thì sự thật chính là như vậy ha ha ha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.