Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm tối tăm, năm bóng người chạy băng băng trong rừng. Không ai khác, đó chính là Vân Nhu và đồng bọn. Không chạy nhanh thuốc nàng hạ đám Hoàng Thất kia sẽ hết tác dụng, nhỡ bọn họ đuổi theo phải thì làm sao.

Chạy được một đoạn khá xa, Vân Nhu bỗng nhớ ra một vấn đề. Nàng, Tư Không Minh, Truy Phong, Bạch Ngọc Đường tổng cộng mới là bốn người, vậy người thứ năm là ai?

Nghĩ ra điều này Vân Nhu hoảng hốt, trái tim đập nhanh bất thường. Nàng dừng lại, đứng im một chỗ cúi đầu không nói gì.

Bốn người còn lại thấy Vân Nhu dừng nên cũng dừng lại. Nghi hoặc nhìn nàng, từng người một lên tiếng hỏi.

"Vân Nhu sao vậy?". Tư Không Minh nhìn Vân Nhu bằng ánh mắt kỳ quái.

"Vân Nhu, sao chúng ta không đi tiếp?". Bạch Ngọc Đường cũng vì Vân Nhu dừng lại mà ngạc nhiên không thôi.

"Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao người không nói gì?". Truy Phong thấy Vân Nhu cứ im lặng đứng đó cúi đầu không nói gì, hắn thấy hơi hoảng sợ.

Chợt Vân Nhu quay lại chém một đao vào hắc y nhân không nói gì trong nhóm. Mẹ nó! Cuối cùng cũng xác định được mục tiêu. Đồng bọn thấy Vân Nhu cầm đao ra chém, vội đứng qua một bên, nhìn người dư ra trong nhóm kia bằng ánh mắt ngạc nhiên. Người này từ đâu chui ra?

Nàng cố tình dừng lại để xem phản ứng của đồng bọn. Ba người đã lên tiếng, người còn lại chắc chắn là kẻ trà trộn. Không chần chừ chút nào, sau khi phân biệt được kẻ trà trộn, nàng vung đao chém về phía đối phương.

Hắc y nhân giật mình nhảy qua một bên né đao khi, sau đó một giọng nữ nhân yêu kiều tức hổn hển vang lên.

"Ngươi bị điên à? Sao tự dưng chém ta?"

"Ngươi là ai? Sao lại trà trộn vào nhóm chúng ta?". Vân Nhu vừa vung đao chém vừa chất vấn.

"Ngươi đừng chém, để ta giải thích". Hắc y nhân sau khi né chiêu của Vân Nhu liền đưa tay lên ra hiệu dừng lại.

"Ta là Giang Ấu Vy. Dù sao ta cũng cùng ngươi đánh người, sao ngươi chẳng có chút tình đồng đội nào hết vậy?". Nàng ta bỏ mũ trùm đầu xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp yêu kiều động lòng người.

Vân Nhu nhìn nàng ta ngạc nhiên, không ngờ là nữ nhân Giang Ấu Vy có xích mích với Âu Dương Tuệ Chân lúc ban ngày. Nàng có ấn tượng với nàng ta, bởi vì nàng ta khi xuất hiện làm màu như vậy, muốn không nhận ra cũng khó.

"Ai là đồng đội với ngươi? Ta không phải, ngươi rõ ràng trà trộn vào nhóm chúng ta". Vân Nhu lập tức phủ nhận lời của Giang Ấu Vy.

"Ngươi sao có thể phũ vậy chứ? Rõ ràng chúng ta vừa cùng nhau đánh đám người Hoàng Thất xong". Giang Ấu Vy tức phồng má nhìn đám người Vân Nhu.

"Ngươi đừng nói lung tung, ta với ngươi đánh đám người Hoàng Thất lúc nào. Ta không có, đó giờ ta chưa từng gặp qua đám người Hoàng Thất nào cả". Vân Nhu vẻ mặt tỉnh bơ trả lời, sau đó quay về phía đồng đội hỏi một câu.

"Các ngươi có gặp qua đám người Hoàng Thất chưa?"

"Ta không có".

"Không có".

"Chưa từng gặp".

Bạch Ngọc Đường, Tư Không Minh, Truy Phong lần lượt trả lời. Giọng nói dõng dạc đàng hoàng, biểu thị bọn họ chưa từng gặp qua đám người Hoàng Thất nào cả.



"Ngươi...các ngươi...". Giang Ấu Vy nghe xong tức giận, tay nàng ta run run chỉ vào đám người Vân Nhu. Giọng ngập ngừng, khuôn mặt hơi đỏ lên, tức giận thở hổn hển.

Biết đối phương là ai rồi nên Vân Nhu cũng cất đao đi. Nhìn nữ nhân yêu kiều đang phồng má tức giận trước mặt mình, Vân Nhu không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng nhìn nàng ta một lúc, vẫn là không nhịn được bật cười.

"Ngươi cười cái gì?". Giang Ấu Vy thấy Vân Nhu cười liền tức giận hét lên. Nàng ta cảm thấy nữ nhân kia đang cười nhạo nàng ta, tức chết nàng ta rồi.

"Có ai lén lút đi đánh người mà lại nhận mình đánh người như ngươi không?". Vân Nhu nhìn Giang Ấu Vy, bất thình lình nói ra một câu khó hiểu.

"Ý ngươi là?". Giang Ấu Vy nghi hoặc hỏi lại Vân Nhu.

Vân Nhu không trả lời nàng ta, chỉ nhìn nàng ta, sau đó nàng nở một nụ cười lưu manh.

Giang Ấu Vy nhìn Vân Nhu cười như vậy, nàng ta đột nhiên giống như giác ngộ, cũng nở một nụ cười lưu manh y chang Vân Nhu. Hai người lúc này có chung một suy nghĩ, vậy nên nụ cười trên gương mặt dần dần thiếu đạo đức.

Ngươi không nhận! Ta cũng không nhận! Chúng ta vốn dĩ chưa từng tới đây! Cái nồi này phải quăng thật xa!

"Ngươi trà trộn vào từ lúc nào?". Bạch Ngọc Đường lên tiếng hỏi, chấm dứt nụ cười dần dần thiếu đạo đức của hai người.

"Đúng vậy! Ngươi trà trộn vào từ lúc nào a!". Nàng vậy mà cũng không nhận ra có người trà trộn.

"Ta là người dụ đám đệ tử Quỷ Ảnh Tông tới đây, vốn dĩ định ngư ông đắc lợi. Đợi sau khi đám Hoàng Thất đánh nhau với đám người Quỷ Ảnh Tông xong thì ta sẽ lên đánh cho Âu Dương Tuệ Chân một trận.

Ai ngờ đám người kia vừa đánh xong, ta chưa kịp xông ra thì các ngươi từ đâu xuất hiện, đánh thuốc rồi trùm bao đám người Hoàng Thất. Sau đó ta thấy các ngươi đánh Âu Dương Thượng Phong và Âu Dương Tuệ Chân, vậy nên ta cũng chạy ra tham gia cùng". Giang Ấu Vy tự thuật lại một lần, đây là trùng hợp a!

Vân Nhu gật đầu cảm thán, nàng mải đánh người quá nên không nhận ra.

"Ta cũng đã giới thiệu tên ta rồi, ngươi có thể giới thiệu tên của mình được không? Ta rất thích tính cách của ngươi". Giang Ấu Vy nhìn Vân Nhu tò mò hỏi. Nàng ta thích nữ nhân trước mặt này, đơn giản vì nữ nhân này giúp nàng ta dễ dàng đánh hai huynh muội Hoàng Thất kia.

"Ta tên là Vân Nhu"

"Vậy còn bọn hắn?". Giang Ấu Vy nhìn ba người trùm đầu còn lại.

"Ta là Bạch Ngọc Đường"

"Ta tên Truy Phong"

"Tư Không Minh".

Giang Ấu Vy nghe xong không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Bạch gia thiếu gia Bạch Ngọc Đường cũng ở đây.

"Ta đi một mình, cho ta đi chung với các ngươi". Giang Ấu Vy nghiêng đầu hỏi ý kiến Vân Nhu.

"Được". Vân Nhu cũng không ngại thêm một người đi cùng, dù sao đám ma đạo đang hoành hành, nhỡ có gặp bọn chúng thì cũng đỡ phần nào.



Vậy là nhân số nhóm Vân Nhu hiện tại là năm người. Nàng và đồng bọn bàn bạc, quyết định đi luôn trong đêm, đẩy nhanh tốc độ vượt qua Vu Lam Sâm Lâm.

Bên phía đám người Hoàng Thất, Âu Dương Thượng Phong sau một lúc điều tức trị thương, vết thương trên người đã không còn. Âu Dương Tuệ Chân sau khi dùng đan dược cũng đã tỉnh lại, nàng ta ngồi một bên khóc nức nở.

Nghĩ lại chuyện vừa nãy xảy ra, nàng ta không khỏi thấy ấm ức. Nàng ta suy nghĩ mãi không rõ đối phương rốt cuộc là ai? Vậy mà to gan dám đánh nàng ta cùng hoàng huynh.

Âu Dương Thượng Phong nghe tiếng khóc không ngừng vang lên, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu. Nữ nhân thật phiền phức, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra, khóc lóc có tác dụng gì?

"Muội đừng khóc nữa, ta nhất định sẽ tìm ra bằng được đám người đó cho muội lột da rút gân".

Âu Dương Thượng Phong xoa đầu Âu Dương Tuệ Chân dỗ dành nàng ta. Không dỗ nàng ta, hắn sẽ không kìm được cơn tức giận trong lòng. Nàng ta khóc từ nãy tới giờ, nhức hết đầu hắn rồi.

"Đúng vậy, muội sẽ đem bọn chúng lột da, rút gân, nhúng chảo dầu. Sau đó tru di cửu tộc bọn chúng".

Âu Dương Tuệ Chân nín khóc, lau đi trên mặt những giọt nước mắt còn vương lại. Ánh mắt nàng ta căm thù nhìn xa xôi, nhất định phải để đám người đó trả giá vì ngày hôm nay.

Bên kia Vân Nhu cùng đồng bọn không ngừng hắt hơi. Nàng nhéo cái mũi của mình suy nghĩ, rốt cuộc kẻ nào lại nhớ thương mạng này của nàng?

"Ta dám chắc hai huynh muội Hoàng Thất kia đang nhớ nhung chúng ta". Giang Ấu Vy vừa đi vừa ngửa đầu cười nói.

Vân Nhu nhìn nàng ta như vậy, nàng không khỏi đen mặt. Rốt cuộc mỹ nhân yêu kiều, hoa nhường nguyệt thẹn đâu? Nàng ta hiện tại không khác gì nữ lưu manh vừa đi chọc ghẹo gái nhà lành, hiện tại đang đắc ý vì đã đạt mục đích đâu.

"Ngươi rất đắc ý sao?". Vân Nhu không nhịn được nói móc một câu.

"Đúng vậy! Lần đầu ta đánh người đã tay như vậy. Hơn nữa còn là đánh người Hoàng Thất, không đắc ý sao được". Giang Ấu Vy không nhận ra ẩn ý trong câu nói, dáng vẻ càng đắc ý hơn, cười tủm tỉm trả lời.

Vân Nhu nghe Giang Ấu Vy nói xong, tay nàng tự vỗ một cái vào trán mình. Nói vậy thì nàng cũng cạn lời rồi a!

"Vừa nãy ngươi đánh thuốc, trùm bao rất thành thục, bình thường ngươi hay làm chuyện này sao?". Bạch Ngọc Đường nãy giờ không ngừng suy nghĩ, hắn lần đầu tham gia nên vẫn còn ngơ ngác, không khỏi nghi hoặc trong lòng.

"Ta cũng tò mò! Ngươi còn chuẩn bị cả bao lẫn trượng, đây là cỡ nào quen thuộc". Giang Ấu Vy cũng phụ hoạ theo lời Bạch Ngọc Đường, nàng ta cũng rất tò mò.

Truy Phong và Tư Không Minh bên cạnh im lặng không nói gì, bọn hắn quá quen thuộc rồi. Những câu hỏi của hai người kia hỏi, bọn hắn cũng từng hỏi qua. Hừm! Lần đầu còn thắc mắc, sau làm nhiều thì sẽ quen thôi. Chợt bọn hắn rùng mình một cái, sao bọn hắn lại có suy nghĩ là sau này sẽ còn làm nhiều? Chính mình bị suy nghĩ của mình doạ sợ, đi cùng Vân Nhu thì chuyện này đúng là hơi khó tránh thật.

"Khụ! Ta là lần đầu đánh người". Vân Nhu hắng giọng, trợn mắt nói dối. Chỉ cần chưa bị người khác phát hiện, thì lần nào cũng là lần đầu.

Tư Không Minh cùng Truy Phong bên cạnh nghe xong cũng trợn mắt nhìn nàng. Nàng có thể bớt vô sỉ lại được không? Bọn hắn vẫn còn đứng đây, nàng coi bọn hắn là không khí sao? Nàng vậy mà nói dối không chớp mắt? Nếu không phải bọn hắn cùng tham gia úp sọt Trần gia đại thiếu với nàng thì chắc chắn bọn hắn sẽ tin sái cổ.

"Hai ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói gì sai sao?". Vân Nhu bày ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi bọn hắn.

"Không có, ngươi không sai". Tư Không Minh nghiêm túc trả lời nàng.

"Tiểu thư nói gì cũng đúng". Truy Phong gật đầu trả lời, sau đó lại lắc đầu lia lịa.

Bên cạnh Bạch Ngọc Đường và Giang Ấu Vy nghi hoặc nhìn Vân Nhu cùng hai người. Bọn hắn và Vân Nhu rốt cuộc làm sao vậy? Hai người khó hiểu nhìn nhau, sau đó nhún vai cùng bày tỏ bản thân cũng không hiểu chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.