Bằng vô dạng thẫn thờ, Thiên Phong đi ra lối sảnh đối diện phòng vệ sinh nam và nữ.
Không khí giữa hai người đàn ông vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này Dật Thương rối lắm.
Dật Thương vô cùng ngạc nhiên, anh nhìn Thiên Phong: "Như vậy là sao, Nghiên Mịch của tôi đâu rồi?"
Thiên Phong cắn chặt môi.
"Hai người đang làm gì ở đây vậy?"
Bỗng, giọng nói ngây thơ của một cô gái phát lên.
Thiên Phong quay mặt về hướng sau lưng hắn, thốt ra hai từ: "Nghiên Mịch?" Cô ấy không phải bị đám người kia bắt đi rồi? Sao có thể ở đây?
Không lẽ, Nghiên Mịch bị giết chết... rồi hóa thành ma?
"Em... là em thật sao?" Thiên Phong lại gần, chạm vào vai cô. Hắn lo lắng: "Tại sao em lại đi ra từ phòng vệ sinh nam?"
Nghiên Mịch cười tươi: "À, phòng vệ sinh nữ bị hỏng nên em đành vào phòng vệ sinh nam. Kết cấu của hai phòng khá giống nhau, chỉ là thêm cái biển hiệu nam nữ vào thôi. Sao anh lại lo lắng như thể em bị ai ăn thịt rồi vậy?" Cô nheo mày.
Dật Thương quan sát hồi lâu, anh tiến lên, nắm lấy tay cô, cố ý nhấn mạnh giọng điệu tự tin nói với Thiên Phong: "Cậu... Diễn thật đạt, đến mức tôi tưởng Nghiên Mịch bị bắt cóc."
Bắt cóc?
Nghiên Mịch không nghe nhầm chứ?
Cô chớp chớp mắt: "Bắt cóc? Là gì vậy? Em có làm sao đâu?"
Thiên Phong lôi mảnh giấy trong túi mình ra, là dòng chữ "Giao dịch nhé?" của ai đó viết bằng máu. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-trieu-lan-yeu-em/2266692/quyen-4-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.