Tiếng còi xe nho nhỏ vang vọng lên phòng ngủ khách sạn, xóa tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sớm mai, gọi mọi vật tỉnh giấc sau một đêm dài yên lặng. Làn sương mỏng manh trùm khắp không gian. Gió vẫn nhè nhẹ thổi. Từ trên giường, Nghiên Mịch đang mặc bộ váy ngủ màu hồng nhạt mềm mềm đặt chân xuống nền nhà lành lạnh. Nắng sớm dìu dịu, làn gió mơn man làm cho tâm hồn cô thật thoải mái. Nghiên Mịch đưa tay kéo cái rèm cửa ra, đón nhận những gì tinh túy của trời đất ban tặng. Cô tự nhủ trong sự vui vẻ bất tận: "Cuối cùng em cũng chính thức là của anh rồi."
Song, Nghiên Mịch kéo rèm che kín hết những đợt nắng nhẹ, nắng sẽ làm Dật Thương chói mắt, như thế không tốt đâu.
Nghiên Mịch trở về giường, ngắm kỹ từng đường nét trên khuôn mặt Dật Thương, cô bỗng cười một cái, rồi liếc sang bên cạnh. Chiếc đồng hồ sang trọng của phòng 405 chỉ 6 giờ sáng. Nghiên Mịch sực nhớ ra điều gì: "Phải rồi", vội vàng nhưng vô cùng cẩn thận cầm "vật phẩm" trong hộc bàn nhỏ ra. Cô thu vội quần áo của mình mang lên người, chỉnh chu đàng hoàng và bước ra khỏi căn phòng. Trước đó còn để lại một tờ giấy: "Em đi trước có việc. Ngày tốt lành."
Nghiên Mịch thở một hơi dài bước ra khỏi khách sạn, cô đeo cái kính râm vào ngước về phía sau, vẫy vẫy gọi một chiếc taxi đang tiến tới.
Chiếc taxi màu đen vừa tới gần, cô liền mở cửa ngồi vào bên trong, cất giọng trầm thấp nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-trieu-lan-yeu-em/2266703/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.