Dương Phi đang chăm chú đánh máy trong phòng làm việc, vừa lúc huýt sáo gác chân lên bàn trong rất ngầu. Thực ra không có Dật Thương nên anh mới dám làm như vậy, chứ bản chất Dương Phi "men lỳ" trong máu. Roạt! Cái xấp tài liệu bên cạnh rơi xuống. Dương Phi bỗng có linh cảm rất bất an... anh ngước đầu lên liền nghe thấy tiếng giày "cộc, cộc", sợ hãi nổi dậy trong tâm Dương Phi. Một ngày Hàn Tổng không đi làm, Dương Phi rất vui vẻ mà "nghịch ngợm", đằng này Hàn Tổng... đã khỏi bệnh rồi ư.
Dương Phi đứng dậy, mắt liếc thật xa để thấy rõ cái hình ảnh người đang đi tới. Anh cầu mong người kia không phải Hàn Tổng.
Cầu mong...
Mong...
Chết tiệt!
Quả nhiên là Dật Thương.
Dương Phi lập tức ngồi xuống bàn làm việc, chỉnh chu gọn gàng, giả vờ bấm máy nghiêm túc như một nhân viên công sở chăm chỉ.
Thêm hai mươi giây sau, Dật Thương đã có mặt phía trước Dương Phi, anh nở nụ cười: "Một hôm tôi đi vắng, còn hợp đồng nào cần tôi xử lý không?"
Dương Phi đơ mắt ra...
Tại sao mới có một ngày mà Dật Thương lại thay đổi tới mức... cười như thiên thần?
Anh lắp bắp: "Hàn... Tổng".
Sau đó Dương Phi lục lọi mấy bản báo cáo phía dưới: "Tôi... thưa tổng giám đốc, những hợp đồng đã được phó tổng xử lý hết."
Dật Thương giơ tay phải lên cao nhìn xuống đồng hồ. Mới bảy giờ sáng, anh gật gật: "Nghe nói hôm nay phim ngắn quay cảnh thứ 99, không có hợp đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-trieu-lan-yeu-em/2266690/quyen-4-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.