Tống Diệm đứng cuối hành lang hút thuốc, Hứa Thấm ở bên cạnh nhắc nhở: "Bị kỷ luật không phải hình phạt nhẹ nhàng, anh thật sự muốn báo cho trường con bé sao?"
Tống Diệm đưa ngón tay gõ tàn thuốc, không nói câu nào.
Hứa Thấm đoán: "Anh định dọa em ấy, để em ấy khai ra chủ mưu là Diệp Tử kia, đúng không?"
Tống Diệm nhìn Hứa Thấm: "Cô nhận ra à?"
"Ừm, cảm thấy cô ta là lạ."
"Tôi hy vọng Địch Miểu khai báo chuyện này rõ ràng, đặt một dấu chấm hết. Nếu là trách nhiệm của nó, nó không trốn thoát được. Nhưng nếu là tội lỗi của người khác, tôi sẽ không để nó gánh thay."
Hứa Thấm hiểu rõ ý anh. Con người anh hết sức chính trực, nhưng cũng vô cùng bao che: "Anh nghĩ những điều này cũng vô dụng thôi, Địch Miểu không chịu tố giác cô ta."
"Chắc hẳn còn trông cậy qua cửa ải lần này sẽ làm tiếp đây mà." Tống Diệm chế giễu. "Nếu thực sự nghĩ như vậy, bị trường học kiểm điểm là còn nhẹ... Mà cô cũng thấy dáng vẻ của nó rồi đấy, tự cho là thông minh, không biết hối cải, câu kéo nhằm khiến cảnh sát mủi lòng, đúng là thiếu dạy dỗ.”
Hứa Thấm góp ý: "Nếu anh là bố mẹ em ấy, mặc em ấy bị nhà trường đuổi học cũng không sao. Nhưng bên phía cậu mợ anh..."
Tống Diệm nhăn mày, có vẻ khá nan giải.
Cậu mợ đều là người ngay thẳng, lương thiện, xảy ra chuyện này, nhất định sẽ dạy dỗ Địch Miểu. Nhưng dù gì con bé đã trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-toa-thanh-dang-cho-anh/2520365/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.