Cuộc đời này vốn dĩ không phải lúc nào cũng màu hồng, càng không có cái gì cũng có thể thuận theo mơ ước của bản thân chúng ta. Khi đối diện với tình cảm cũng vậy, một bước đi sai lầm chính là đã làm lỡ nhau cả một đời. Mười năm trước, bức tường mà cô dựng lên trong lòng đã bị anh từng bước, từng bước bào mòn, nhưng cô lại vô tâm, tận lực chọn cách trốn tránh hết thảy.
Mười năm sau, vẫn bức tường thành ấy, cô chỉ một mực chờ đợi anh quay trở lại, mở ra cánh cửa đã khép lại mười năm trong lòng cô kia. Cái khoảng thời gian mười năm ấy chính là sự trống vắng cùng nỗi cô đơn bất tận. Cô muốn tận lực thay đổi, cô muốn mình trở thành một bông hoa tươi đẹp nhất, chờ anh tới hái.
Thế gian này, đi khắp nơi cũng không chắc tìm được ai đối với mình thật lòng thật dạ, vậy việc gì cứ mãi ôm khư khư niềm hy vọng mong manh? Cuộc đời này chỉ có duy nhất một người ở cạnh ta, làm bạn đời, làm tri kỉ,... Và cô đã chọn anh, tương lai sẽ là chồng của cô, là cha của những đứa con cô, cùng cô bước từng chút, từng chút một trên chặng đường đời. Nếu như cô là bức tường thành vững chắc, anh sẽ là chìa khóa để mở cửa trái tim cô.