Chương trước
Chương sau
Ôn Hạo Hiên bị lôi khỏi cơn mơ, giấc ngủ đối với hắn cứ luôn chập chờn như vậy, tỉnh rồi sẽ khó ngủ trở lại.

Sấm chớp bên ngoài liên tục đánh úp bên tai, mưa tầm tã xối xả để lại tầm nhìn trắng xoá.

Cứ mỗi lần gặp thời tiết như thế, trong lòng hắn không khỏi bất an và khó chịu.

Vì tai nạn của hắn, Mộng Dao Y dường như đã ám ảnh những đêm mưa, cô luôn sợ hãi có lúc không kiềm chế được cảm xúc mà gào thét, tự làm đau bản thân, chướng ngại tâm lý dần dà bào mòn lấy sức khoẻ của cô.

Ôn Hạo Hiên đã chứng kiến cô phải chật vật đến mức nào và cảm thấy chính bản thân mình bất lực ra sao khi không thể an ủi cô.

Ôn Hạo Hiên ra ngoài lấy nước, tiện tay bỏ một viên thuốc, gần đây phải có thuốc an thần hắn mới có thể ngủ so với việc nằm ngủ lúc nào cũng gặp ác mộng hay việc tỉnh táo mà trống rỗng thì đều khổ sở như nhau.

Hơn một giờ sáng, điện thoại Ôn Hạo Hiên đổ chuông, sự hối thúc vô cùng mãnh liệt, hắn cầm lên nhanh chóng bắt máy.

Đêm đó là một đêm kinh hoàng!

oOo

Cảm nhận của Mộng Dao Y lúc mở mắt đó là lạnh, từ đầu đến chân đều ướt nhẹp, khuôn mặt tái nhợt cùng đôi môi run rẩy, cô cắn chặt răng không để chúng va đập vào nhau.

Đảo mắt lén lút quan sát xung quanh, tầm nhìn hơi hạn chế nhưng nhìn một lát liền quen, trần nhà có một hai cái bóng đèn với hiệu suất ánh sáng yếu. Nơi này giống như là nhà kho, chuồng gia súc bỏ hoang.

Không rõ thời gian ngoài kia là như nào, cô bị bắt đi đã bao lâu, liệu Bội Sam có biết cô mất tích chưa?

Bọn chúng ném cô lên đám vụn rơm, dây trói ở tay vẫn lỏng lẻo như lúc đầu, lần này bọn chúng đã trói thêm hai chân.

Những lúc này, cô phải giữ cái đầu lạnh, du bọn chúng có ý đồ gì cô không được hoảng sợ.

Mộng Dao Y kiếp trước của mày ‘sôi nổi’ như vậy, sống chết đã trải qua rồi, có cái gì mà phải sợ lũ tầm thường rác rưởi này chứ?

“Mẹ kiếp mưa mãi đéo dứt!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói rất bất mãn.

“Đằng nào cũng nhàm chán rồi hay là làm chút gì đó giết thời gian đi nhỉ?”

Một tên khác tiếp lời, cô nhắm tịt mắt, dỏng tai lên lắng nghe, cảm nhận rõ bước chân của hắn đang tiến vào càng lúc càng gần.

“Này thôi đi!! Đừng có làm chuyện dư thừa, chúng ta chỉ cần tiền chuộc thôi! Cô ta con nhà tài phiệt đấy, quá phận một cái ngộ nhỡ…”

“Ngộ nhỡ cái rắm nhà mày! Cút ra ngoài, ông đếch cần thằng gay làm khán giả!”

Tiếp đó Mộng Dao Y nghe thấy tiếng đóng cửa, cùng tiếng quát mắng bên ngoài vọng vào, sau đó là tiếng tặc lưỡi và tiếng cởi thắt lưng.



Mộng Dao Y trong đầu thôi miên bản thân, phải bình tĩnh, chờ…

Bàn tay thô ráp rất gấp gáp sờ soạn trên người cô, hơi thở hôi hám phả trên da thịt trắng muốt.

Hắn suồng sã luồn tay xuống dưới, tiếng xé vải rót bên tai, Mộng Dao Y cắn răng chịu đựng, đè nén ham muốn giết người.

Vì nhắm mắt, Mộng Dao Y đành dựa vào thính giác để phán đoán.

Hắn cởi trói ở chân cô, chuẩn bị chạm đến dây đai quần. Mộng Dao Y biết đây là thời cơ, chuẩn xác lên gối, hạ cánh chỗ hiểm của hắn, hai tay bị trói co lại thành nắm đấm lớn dùng hết sức lực nhắm vào mắt hắn.

Vì bị đánh úp bất ngờ, hắn kêu lên, mất thăng bằng ngã sang bên, Mộng Dao Y nhanh trí vơ một nắm rơm nhét đầy miệng hắn. Trời mưa to đã che giấu hành vi của cô, động tĩnh lớn thế mà đồng đội hắn ở ngoài cửa vẫn không tiến vào.

“Con ch…”

“Cắn đi thằng chó, cắn vào đây này!”

Chân của Mộng Dao Y liên tục sút vào chỗ hiểm của hắn, cô liên tục nhét thật nhiều rơm vào miệng hắn, thực muốn làm hắn chết nghẹn luôn cũng được.

Sau một hồi giằng co, thể lực cả hai yếu dần, hắn đau đớn như muốn hôn mê, không động đậy được nữa, cô nhanh chóng tìm cách bỏ trốn.

Cái nhà kho xui xẻo này, ngoài cửa chính ra, thì chỉ có một cửa sổ bé tẹo ở trên gác xép lửng, để tránh tên ở ngoài, cô đành phải vất vả luồn qua cửa sổ đó.

Tim của Mộng Dao Y đập như muốn nổ, phía dưới ngoài là nền đất lạnh, xung quanh không có gì để bám víu, nhảy từ tầng hai xuống không phải dễ dàng.

“Mẹ kiếp thằng vô dụng, con nhỏ chạy đi đâu rồi?”

Mộng Dao Y không nghĩ được nhiều, liều mạng quyết định nhảy xuống, để giảm thiểu tác động, cô co mình lăn vài vòng.

Không rõ là cảm giác có đau hay không, trong đầu Mộng Dao Y chỉ có một ý nghĩ là bỏ chạy thật nhanh, thật xa, hi vọng làn mưa trắng xoá này có thể đem cô giấu đi.

Trời tờ mờ sáng, mưa tầm tã cả đêm cuối cùng đã ngớt. Mộng Dao Y cắm đầu chạy mãi, cho đến khi hai chân không thể đi được, cô cũng cố gắng bò lết trên đường. Bùn đất phủ đầy người, cảm giác lạnh, kiệt sức và sợ.

Cô yếu ớt bật khóc, cả người đau như tra tấn, bọn chúng có tìm đến, cô cũng bất lực bị bắt lại mất.

Một lát thôi, để cô ngủ một lát thôi, tỉnh dậy cô sẽ hồi sức sẽ tiếp tục bỏ chạy. Biết đâu khi mở mắt cô sẽ an toàn, được bác sĩ chăm sóc. Đúng vậy…

Mặt trời ló rạng, cái nóng chưa đủ để làm ráo cơn mưa hôm qua, nền đất vẫn trơn trượt, khó đi, những giọt nước đọng lại men theo những kẽ lá tí tách rơi xuống, tiếng động cơ vù vù không rõ ở đâu, đem theo cuồng phong đi đến, nhờ tiếng ồn, Mộng Dao Y tỉnh lại trong cơ mê, đau đớn, nặng nề đánh úp ngay tức khắc.

“Thấy cô ta rồi!”

Mộng Dao Y hoảng hốt, chưa kịp hồi thần chúng nó đã gấp gáp chạy đến, cô rất muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng cơ thể không nghe lời, nếu bị tóm được chắc chắn cô không có đường sống!

“Con chó chết, dám bỏ chạy à?”



Thân thể nhỏ bé yếu ớt không làm chúng thương xót, khổ sở cả đêm bọn chúng cứ thế mà trút giận lên người cô. Nội tạng như muốn phun ra ngoài bởi những tác động vật lý của chúng, ngay cả kêu rên cô cũng không còn sức.

“Đủ rồi, mau vác cô ta đi, khu hẻo lánh này tự dưng xuất hiện trực thăng sợ là đi tìm cô ta!”

Đồng bọn kia nghe thấy không khỏi cuống quýt, vác cô lên vai, nhanh chóng di chuyển.

“Mấy người…muốn làm gì? Nếu là tiền…tôi có…”

Mộng Dao Y không nói nên lời, vừa lúc nãy hắn liên tục đánh vào bụng cô, giờ lại dùng tư thế vác cô trên vai khiến bụng dưới giờ như muốn trào ngược.

Trông bọn chúng phỏng chừng không phải dân ở đây, nếu mục đích là bắt cóc đòi tiền chuộc không phải lũ buôn người bán nội tạng thì còn may mắn.

“Mau lên! Nấp vào đi!”

Trên đầu tiếng trực thăng càng lúc càng gần, đúng vậy nơi đây không tự dưng xuất hiện trực thăng được, mất tích một đêm chắc chắn Bội Sam đã báo án rồi!

“Ở đây, ở đây…”

Mộng Dao Y biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, bản năn sinh tồn một lần nữa khơi dậy, cô vùng vẫy hét lớn, chân tay quơ loạn xạ khiến tên kia không chịu được sức nặng, cả hai đều ngã ra.

“Con đĩ!!”

Hắn ta gằn giọng chửi, móng vuốt giơ lên cao nhằm vào cô hạ xuống.

Mộng Dao Y đến phút cuối không từ bỏ.

“Cứu em, A Hiên!!!”

*Đoàng! Đoàng! Đoàng!*

Màn đạn bất ngờ lao đến, nổ trên đầu Mộng Dao Y hắn thả cô rơi tự do, bên tai liền ong lên một hồi mất thính lực, thực khó tỉnh táo để phán đoán chuyện gì đang diễn ra. Cách đấy trăm mét, trực thăng chuẩn bị hạ cánh, dây thang được thả xuống trước.

Mộng Dao Y yếu ớt vươn cánh tay về hướng đó, ánh nhìn đầy rung động và an tâm.

Một nam nhân cao lớn với khuôn mặt hoảng sợ và gấp gáp nhảy xuống, mái tóc rối bời, đôi mắt cuồng thâm cùng quần áo luộm thuộm, nhăm nhúm, đôi chân dài lập tức chạy đến bên cô, âm thanh hỗn loạn đã át đi tiếng gọi tên cô của hắn.

Mộng Dao Y không đếm được bao nhiêu lần cô cầu mong, tưởng tượng hình ảnh hắn bất chấp lao đến ôm chặt cô vào lòng, đem cô khảm vào người mãi mãi không rời.

Tâm nguyện trước khi rời trần thế đã thành hiện thực rồi!

Nằm yên trong vòng tay vững chắc của hắn, Mộng Dao Y an ổn mà ngất đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.