Chương trước
Chương sau
Mộng Dao Y nhai nhoằm nhoằm miếng táo trong miệng như muốn xả giận những bực tức trong lòng. Từ lúc được giải cứu đến nay đã ba ngày rồi nhưng cô chưa gặp ‘ân nhân’ của mình thêm một lần nào.

Mộng Dao Y biết hắn vẫn lảng vảng quanh đây chỉ là không có dũng khí đối mặt với cô mà thôi.

Nghĩ đến điều này lại khiến cô nhức nhức thái dương, chẳng phải cô là nguyên do khiến hắn chùn bước như vậy sao? Cô xua đuổi, né tránh hắn như tránh tà còn gì!

Nhưng Mộng Dao Y thực sự có rất nhiều điều muốn nói, đối mặt với sinh tử trong phút mốt, cô luôn nghĩ đến hắn như một điều hối hận vương vấn.

Đầu óc hiện tại đang vô cùng rối loạn, ở ngã tư đường dù Mộng Dao Y chọn đi lối nào trái tim vẫn cảm không ổn thoả, nhưng ham muốn lúc này đây cô muốn được nhìn thấy hắn, khao khát được hắn ôm vào lòng mà dỗ dành, vỗ về.

“Không báo cho ba mẹ cô biết liệu có ổn không?”

Mộng Dao Y nằm viện ba ngày, Đặc Tư Bội Sam luôn tức trực bên cạnh, dù không nói nhưng Bội Sam cảm thấy phần nào lỗi ở bản thân mình, nếu cô ấy không lôi kéo cô lên đây cũng sẽ không xảy ra chuyện như vầy.

Nhưng cũng nhờ Đặc Tư Bội Sam báo cho Lạc Di Nhiên, từ đấy Ôn Hạo Hiên biết chuyện, hắn mới có thể kịp thời cứu Mộng Dao Y.

“Không sao đâu, tôi cũng không bị chấn thương gì nghiêm trọng, không cần để hai trưởng bối phải lo lắng!”

Với lại Mộng Dao Y tin, Ôn Hạo Hiên sẽ xử lý chuyện hậu cần ổn thoả thôi.

“Bội Sam, anh ta có đang ở đây không?”

Bội Sam đưa miếng táo cho Mộng Dao Y, cô biết Mộng Dao Y đang nhắc đến ai, ánh mắt hơi lưỡng lự như không muốn trả lời thẳng.

“À thì…Ôn tổng nói có chuyện gấp cần xử lý trước, chắc là liên quan đến mấy tên bắt cóc cô đó!”

Mộng Dao Y nhíu mày, chuyện nhỏ như vậy mà cũng cần hắn trực tiếp xử lý à? Đã ba ngày trôi qua rồi, năng lực của hắn kém đến vậy nữa à?

Cô nhận miếng táo tiếp tục đưa nó vào mồm nhai ngấu nghiến, kết quả là cắn phải vào lợi, đau xuýt xoa.

Ôn Hạo Hiên!!! Đều tại anh, đồ chó!!!

*Hắt xì!*



Ôn Hạo Hiên xoa xoa hai bên mũi, cảm giác hơi lạnh ở sống lưng.

Ôn Hạo Hiên và Lạc Di Nhiên đang ở trong đồn cảnh sát, hai kẻ bắt cóc Mộng Dao Y đã có lời khai, quá trình điều tra Ôn Hạo Hiên đã biết trước kết quả.

“Không tranh thủ chăm sóc, lấy lòng mỹ nhân đi, đến đây làm kẻ dư thừa à?”

Lạc Di Nhiên nhấc cao khoé miệng, một bộ dạng không tìm nổi chỗ nào đúng đắn. Đúng là mọi chuyện chỉ cần liên quan đến một ti tí Mộng Dao Y thôi, Ôn Hạ Hiên đều không giữ nổi trạng thái bình thản, điềm đạm nữa. Cô nàng đó lúc nào cũng mất khống chế trong lòng bàn tay hắn, giống như là trêu đùa cũng giống như trừng trị Ôn Hạo Hiên.

Phải làm sao đây? Ôn Hạo Hiên chỉ sợ cả đời cũng không thoát ra được.

Suốt một đêm cô mất tích, Ôn Hạo Hiên sợ hãi khi nghĩ đến những trường hợp cô gặp phải, hắn đã tự nhủ với lòng, hứa với lương tâm mình phải chăm sóc bao bọc cô thật tốt kể cả hắn không có thân phận hay tư cách gì, hắn vẫn can tâm làm điều đó vì cô.

Để rồi lời tự nhủ đó trở thành lời hứa suông, Mộng Dao Y suýt mất mạng, những dấu vết bạo hành, thâm tím, xước xát, chảy máu…mỗi nơi hắn đều nhớ thật kỹ, nhìn thật rõ, việc thấy người thương của mình bị đau hắn còn muốn đau gấp trăm lần.

Bộ dạng chật vật lúc đó, cô giơ tay hướng về phía hắn, thống khổ cầu cứu giống như tái hiện lại hình ảnh cô trút hơi thở cuối cùng ở kiếp trước, bất lực, tội nghiệp cầu xin người đã khuất là hắn.

Nếu như Ôn Hạo Hiên đến muộn một chút, nếu cô có mệnh hệ gì, hắn có thể tiếp tục sống nổi không? Cô không còn, sự tồn tại của hắn chính là dư thừa.

oOo

Sau hai tuần, Mộng Dao Y ra viện, Ôn Hạo Hiên chưa một lần ló mặt, nhưng nhân lúc đêm hôm, người người vật vật chìm trong giấc ngủ, hắn lại lén lút đến.

Hắn không đặt chân vào phòng bệnh lần nào mà chỉ lặng lẽ ngồi ở ghế đá dưới cửa sổ phòng cô.

Bóng lưng vững chãi cùng khuôn mặt mệt mỏi, hắn cứ luôn vô thức lôi ra bao thuốc nhưng chưa từng châm lửa hút.

Hai người bọn họ gần ngay trước mắt vô tình có một bức tường chắn ngang suốt. Một trong hai người vậy mà đều không có can đảm bước qua.

Mộng Dao Y và Đặc Tư Bội Sam được Lạc Di Nhiên hộ tống về an toàn và nhanh chóng, vết thương ở chân vẫn được bó bột, cho nên cô không về nhà ba mẹ, Đặc Tư Bội Sam rất hào phóng để cô ở lại nhà mình chăm sóc cho đến khi vết thương lành hẳn thì thôi.

Lúc đi hai cô gái chỉ mang hai bọc túi cầm tay, lúc về lại xuất hiện tận bốn cái vali, đa phần chỗ đó là đồ bồi bổ, thuốc than, thực phẩm chức năng mà Ôn Hạo Hiên ‘mượn danh’ Lạc Di Nhiên tặng.



Bê hành lý lên nhà xong, Đặc Tư Bội Sam vì có lịch trình riêng, giao cho cô chìa khoá dự phòng và mật khẩu cửa nhà rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Lạc Di Nhiên nhân lúc không có chủ lại rất tự nhiên vào trong bếp pha nước, bất ngờ là anh ta rất thành thạo đồ đạc xung quanh y như là nhà của chính mình.

“Uống nước đi!”

Lạc Di Nhiên đặt tách trà nóng trước mặt Mộng Dao Y, tiện tay chỉnh nhiệt độ điều hoà.

Ủa rồi cô đang ở nhờ ở đậu nhà ai thế?

Mộng Dao Y nghĩ quan hệ giữa Lạc Di Nhiên và Đặc Tư Bội Sam không đơn giản nhưng vì danh tiếng và xuất thân của cả hai không tầm thường nên cô biết ý không nhiều lời không tọc mạch thêm.

“Không phải cô đen đủi bị bọn buôn người nhắm trúng đâu! Ôn Minh Đạo cô biết chứ? Ông ta là bác ruột của Ôn Hạo Hiên là kẻ giật dây đằng sau mục đích chỉ có một, trả thù vặt Ôn Hạo Hiên!”

“Vì Ôn Hạo Hiên từng đá ông ta khỏi công ty?”

Nghiêm trọng hơn những gì Mộng Dao Y nghĩ nhiều, Ôn Hạo Hiên để ông ta một con đường lui an toàn vì nể mặt huyết thống tình thân nhưng ai bảo ông ta đã ngu còn dại đụng vào tâm can bảo bối của Ôn Hạo Hiên kết cục là danh sách hối lộ, bằng chứng rửa tiền của ông ta đã được báo lên cơ quan chức năng, Ôn Minh Đạo phải đứng trước vành móng ngựa chờ đợi bản án tương xứng.

Lạc Di Nhiên không muốn doạ sợ Mộng Dao Y, việc tống lão già đó vào tù thực chất là Lạc Di Nhiên đứng ra, nếu không làm vậy, tay của Ôn Hạo Hiên đã dính máu rồi, lúc anh tìm đến, Ôn Minh Đạo đã thoi thóp còn tử thần Ôn Hạo Hiên cứ như liều mạng phải hoàn thành nhiệm vụ tiễn đưa ông ta xuống địa ngục cho bằng được.

Lúc đó không chỉ Lạc Di Nhiên can ngăn, mà còn phải gọi thêm hai vệ sĩ nam cao lớn nữa để ngăn vụ giết người có chủ đích này.

Ôn Minh Đạo được giám định thương tích máu tụ ngoài màng cứng, một bên giác mạc hỏng, viêm màng ngoài tim, lá lách vỡ, gãy 1/3 trên xương quay tay trái,… có cứu mạng chó của ông ta đi chăng nữa thì cũng coi như đã chết một nửa rồi.

Bề ngoài Ôn Hạo Hiên có vẻ dữ dằn nhưng chưa từng có hành động bạo lực nào cả, lấy hết sức lực đánh chết người như thế cũng là lần đầu khiến Lạc Di Nhiên phải rửa mắt, độ tàn nhẫn, khiếp sợ có thể so với Isora.

Lạc Di Nhiên nhấp một ngụm trà, điều chỉnh tâm trạng, không biết xấu hổ bắt đầu ‘bán thảm’ cho bạn mình.

“Thật ra tâm trạng của Ôn Hạo Hiên gần đây không được tốt, vừa cáu giận vừa buồn bã, cậu ta luôn tự trách bản thân vô dụng khiến cô kéo vào mớ bòng bong này, còn nữa…haizzz Mộng Dao Y cô không thấy thì thôi khuôn mặt cậu ta gầy đến nhọn hoắc, mới có hai tuần mà múi mủng đều bay, gầy như bộ xương di động, biểu cảm lúc nào cũng muốn tru di hết nhà người ta mới vừa, cứ tiếp tục thì có mang bệnh cũng không lạ!”

Lời lẽ phô trương thái quá, Mộng Dao Y lại tin sái cổ, cô khó làm chủ được tâm tình của mình, nỗi lo lắng hiện hết trong ánh mắt.

Lạc Di Nhiên đạt được mục đích, vui vẻ nhàn nhã uống hết tách trà rồi rời đi để lại Mộng Dao Y với tinh thần hỗn loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.