Khi Cố Cảnh Liên đến, không hiểu vì sao, Tiểu Bảo mới chịu mở miệng nói, vừa khóc thút thít, vừa kể rõ mọi chuyện.
Số là, các bạn trong lớp đều cho rằng cậu đã hại Nặc Hàm chuyển trường.
Không phải là các bạn thích Nặc Hàm, mà là vì chuyện của Nặc Hàm mới sinh ra sợ Tiểu Bảo.
Có lẽ bọn trẻ không thấy Nặc Hàm xa lánh Tiểu Bảo thế nào, chỉ thấy rằng, nếu chơi cùng Tiểu Bảo, lỡ khi cậu tức giận, thì người chuyển trường tiếp theo chính là một trong số chúng.
Bỗng nhiên, cái tên Cố Thừa Trạch bị xem là sự hiện diện của ma vương.
Tất cả các bạn học đều bắt đầu sợ cậu, e dè trước cậu, sợ hãi thật sự.
Tiểu Bảo vô cùng khổ sở, có cảm giác mình bị cô lập một cách kỳ lạ.
Cố Cảnh Liên nghe thấy thế, mặt tối sầm vì tức giận.
Bác Phúc nói Tiểu Bảo đã xảy ra chuyện, anh còn tưởng là chuyện gì. Anh vội tranh thủ chạy về dù lịch trình đặc kín, kết quả là vì chuyện này sao?
Nét mặt Cố Cảnh Liên hiện lên vẻ khinh khỉnh, giọng nói lạnh lùng.
“Nếu con không muốn đi học, thì ở nhà cũng không sao.”
Tiểu Bảo mở to mắt kinh ngạc. Đôi mắt đẫm lệ, hoang mang nhìn anh.
“Gì cơ ạ?”
Kỳ thực, sự kiên nhẫn của Cố Cảnh Liên từ trước đến nay có hạn.
Đã nói qua rồi, không thích lặp lại lần thứ hai.
…
“Nếu con không muốn đi học, thì ở nhà cũng được.”
Anh kìm nén bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046144/chuong-3429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.