“Không cần đâu ạ!”
Tiểu Bảo lập tức khóc òa lên: “Con không muốn nghỉ học đâu! Ngày mai con đi học là được rồi mà.”
“Ngoan.”
Cố Cảnh Liên xoa đầu cậu.
Ở một góc, Sở Hà và bác Phúc nghe hai cha con nói thế, há hốc mồm ngạc nhiên, cả hai không hiểu anh thuyết phục thế nào. Tiểu Bảo lúc nãy còn không chịu ra khỏi chăn, nhưng khi Cố Cảnh Liên đến, chỉ đôi ba câu đã giải quyết xong.
Tiểu Bảo nhìn Cố Cảnh Liên vớ vẻ đáng thương, đôi mắt nhỏ tội nghiệp trông như chú cún con bất lực.
Cậu ngập ngừng nói: “Nhưng đám bạn không thích con thì làm sao bây giờ?”
“Vì sao không thích con?”
“Bởi vì…”
Tiểu Bảo khụt khịt nói: “Vì các bạn ấy nghĩ chơi với con không ổn.”
Cố Cảnh Liên hỏi lại: “Vậy con thấy con chơi chung với các bạn được à?”
“Đương nhiên rồi!”
Tiểu Bảo nghiêm trang nói: “Tiểu Bảo đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, cô Tiết nói, Tiểu Bảo rất dễ mến!”
Cố Cảnh Liên bảo: “Vậy hãy khiến cho các bạn ấy biết, con là người bạn đáng để làm thân.”
Tiểu Bảo nghe thế, tựa như tâm trí được khai thông.
Cậu lập tức ý thức được rằng, có thể dùng sự cố gắng của bản thân để thay đổi thành kiến của các bạn khác!
Lời nói của Cố Cảnh Liên như là ánh sáng chỉ đường cho cậu!
Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo gật đầu, nói: “Vâng ạ! Tiểu Bảo hiểu rồi!”
Cố Cảnh Liên đứng dậy, quay đầu lại, thấy bác Phúc trợn tròn mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046146/chuong-3430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.