Khi bác Phúc đẩy cửa vào, người đàn ông đã hấp hối và bị kéo lê ra ngoài.
Cố Cảnh Liên thấy ông đến, nhíu mày: “Sao ông lại đến đây?”
“Ông chủ, có chuyện xảy ra rồi.”
Bác Phúc ẩn ý nói.
“Chuyện gì?”
Ông đến bên tai Cố Cảnh Liên, nói thêm vài câu.
…
Cố Cảnh Liên về lại tư gia họ Cố, đi lên lầu, vội vàng mở cửa phòng ngủ. Anh liền trông thấy Sở Hà đang ngồi bên cửa sổ, ôm trán. Trên giường, chiếc chăn phồng lên, rõ là Tiểu Bảo bên trong, đang cuộn mình ngủ, không nhúc nhích.
Thằng nhóc này…
Cố Cảnh Liên đi đến, ngồi xuống cạnh giường, dùng tay vỗ nhè nhẹ.
Chăn bị kéo, hở ra một chút.
Đôi mắt đỏ hoe lộ ra từ chỗ hở, nhìn Cố Cảnh Liên đánh giá. Đôi mắt càng khổ sở hơn, khóe mắt ngân ngấn lệ, vô cùng tội nghiệp.
Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn cậu, giọng điệu cũng dịu dàng vài phần: “Sao vậy?”
“…”
“Vì sao không chịu đi học?”
Tiểu Bảo rầu rĩ không vui, lại chui mình vào trong chăn, không giương mắt ra nhìn nữa.
Dường như Cố Cảnh Liên có chút suy tư.
Anh nhìn về phía Sở Hà, ánh mắt như muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra cớ sự gì vậy.
Sở Hà không giấu giếm, nói: “Nó không chịu nói gì cả. Đã như thế mấy ngày nay rồi, nó có nói lại bị bạn bè xa lánh.”
Xa lánh?
Cố Cảnh Liên nhíu mày, không hiểu nguyên nhân gì thế kia.
Đúng lúc này, giọng Tiểu Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046143/chuong-3428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.