Vì cớ gì mà lại bắt anh nhường đối phương.
Lúc đánh nhau, cậu bé kia cũng đánh anh rất mạnh, cậu ta thua chẳng qua là do Cố Cảnh Liên ra đòn ác liệt hơn mà thôi.
Kể từ sau sự kiện đó thì Cố Cảnh Liên lập tức trở thành thành phần nguy hiểm trong mắt bạn bè cùng lớp, bị mọi người xa lánh.
Và cũng kể từ ngày hôm đó, Cố Cảnh Liên trở về với bản tính cao ngạo lạnh lùng, trầm mặc ít nói như trước đây. Sau cái hôm định mệnh đó, anh không bao giờ mở lòng mình ra với ai nữa.
Đến khi lên tiểu học thì Cố Cảnh Liên không đến trường nữa mà mời hẳn giáo viên về Cố gia dạy riêng.
Nhớ thời điểm đó, Cố gia còn đặc biệt xây một khu tư thục dành riêng cho anh.
Bác Phúc không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Tiểu Bảo lại đi vào vết xe đổ của cha cậu.
Đây là điều ông không mong muốn xảy ra chút nào!
Ông chỉ mong Tiểu Bảo có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường, có một cuộc sống bình an và khỏe mạnh.
Bác Phúc thấy Tiểu Bảo có vẻ thật sự không muốn đi học nên cũng không ép buộc cậu nữa.
Sở Hà ở nhà cùng Tiểu Bảo, còn bác Phúc thì đến sòng bạc.
…
“A…”
“Ông chủ Cố! Ông chủ Cố… Xin tha mạng, tha cho tôi lần này… lần sau tôi không dám nữa!”
Trong một căn phòng ở sòng bạc, tiếng gào khóc thảm thiết của một người đàn ông vang rền trời.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046142/chuong-3427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.