Mộ Lâm Phong bề ngoài thì coi trọng anh, nhưng thực tế thì sao?
Có khác gì Nhiếp Chính Vương chứ?
Còn anh thì sao, giống như một con rối hoàng đế, bề ngoài thì vẻ vang, nhưng căn bản là nữa điểm sức mạnh cũng không có.
Hơn nữa, anh không thể rời khỏi Mộ Thị.
Mộ Yến Thừa cảm thấy cực kỳ uất ức.
Nhất là mới vừa rồi Mộ Thục Mẫn răn dạy, càng khiến cho anh thêm khó chịu.
Từ khi anh lên nắm quyền tới nay, kinh tế Mộ Thị vô cùng tiêu điều, nếu như không phải còn mấy công ty con có uy tín từ lâu, chỉ sợ rằng con số nợ đã lên tới hơn mười tỉ rồi!
Mộ Lâm Phong vì chuyện này, tâm trí lao lực quá độ, nhưng dù có như vậy, ông ta cũng quyết không cho anh nhúng tay vào!
Anh chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc xa hoa, giống như một tấm bình phong chỉ để trừng bày cho đẹp.
Anh không phải là không có không cam lòng, mà là không hề có biện pháp nào.
Đến chính anh, còn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Anh cảm giác, mình không còn chút tôn nghiêm nào nữa.
Nhất là trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, Mộ Thục Mẫn chế nhạo anh, châm chọc anh, anh cũng không thể phản kháng lại.
Mạnh Tinh Tuyết đi tới bên cạnh anh, mới vừa chạm vào tay, Mộ Yến Thừa liền vẩy ra, quay mặt đi chỗ khác.
Cô có chút khó hiểu: "Yến Thừa, anh sao vậy?"
"Không sao!"
"Mới vừa rồi..." Cô lấy hết dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045520/chuong-2987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.