Đừng trừng mắt nhìn anh ta có được hay không? Làm ơn làm ơn!
Anh ta cũng cực kỳ vô tội mà.
Trong đôi mắt lạnh như băng của Mộ Nhã Triết, Hoa Cẩm mặc niệm chú đại bi trong lòng.
Vân Thi Thi ở bên canh trêu chọc nói, “Cũng không biết Hoa Cẩm bị sao, đột nhiên thèm ăn kem, em nghĩ vừa đúng lúc ngủ không được, cùng hắn đi ra ngoài tìm đồ ăn! Ha ha!”
Mộ Nhã Triết cũng bắt chước cô cười lạnh, “Ha ha.”
Vân Thi Thi, “…”
Hoa Cẩm, “…”
Cả hai người đều lặng lẽ cầu xin ở trong lòng, anh đừng nở nụ cười như vậy.
Khóc còn tốt hơn cười.
Vân Thi Thi chột dạ, lại nghe Mộ Nhã Triết ngồi bên cạnh Hoa Cẩm, xoay người nhìn về phía anh ta, lười biếng mà chống tay lên má, nhìn anh ta, như là trưởng bối mến yêu nhìn vãn bối.
Hoa Cẩm mất tự nhiên đứng dậy.
“ Anh rể, làm sao vậy ạ?”
Mộ Nhã Triết nhìn hoa Cẩm, giọng nói trở nên ôn nhu, “Thích ăn kem như vậy sao?”
Giọng điệu ôn nhu như vậy, nhưng mà lọt vào trong tai, lại rét lạnh muốn chết.
Cảm giác ánh mắt anh và lời nói, có hàm ý khác.
Hoa Cẩm nhịn không được rùng mình một cái, kiên trì mà gật gật đầu, “A.”
“Tốt lắm”
Mộ Nhã Triết đột nhiên đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
Hoa cẩm cũng không thèm quan tâm anh đi nơi nào, đi làm gì, khẩn trương túm lấy ống tay áo Vân Thi Thi, vẻ mặt cầu xin hỏi, “Chị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045487/chuong-2971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.