Trong sân, bốn người chia làm hai phe, Hữu Hữu và Mộ Nhã triết một đội, Cung Kiệt và Tiểu Dịch Thần một đội, có điều phân đội thế nào cũng thấy đều là Tiểu Dịch Thần có sức chiến đấu lợi hại nhất.
Cung Kiệt âm trầm cười, cùng Tiểu Dịch Thần bắt tay, lập tức hai cậu cháu nhìn về phía đối diện ngoan độc đưa chiến thư: “Các người xong rồi, cẩn thận bị chúng tôi đánh cho chạy trốn không nổi.”
Hữu Hữu cũng không chịu kém nói: “Cậu, đừng nên khinh thường sức chiến đấu của cha cháu, không cần hung hăng nói trước như thế, sau lại bị cháu với cha đánh cho nước mắt đầy mặt!”
Vân Thi Thi nghe xong thì cười “Phì.”
Chỉ thấy không một lát sau, Hữu Hữu và Mộ Nhã triết đã đồng tâm hiệp lực xây xong chiến hào, dùng tuyết đắp thành một thành lũy chắc chắn.
Không thể không nói, Hữu Hữu rất có “thiên phú” ném tuyết, lúc đắp thành cũng hiểu được nếu chỉ đơn thuần dùng tuyết thì không thể chắc chắn được, vì thế cũng không biết tìm đâu được một đống gạch bị người ta vứt bên đường, vốn là xếp lên một tường thành bằng gạch, sau đó lại thoăn thoắt đắp tuyết lên trên che đậy lại.
Mộ Nhã triết đứng một bên nhìn thì trợn trắng mắt.
Hữu Hữu thấy vậy ghét bỏ chỉ đạo: “Cha, ngây ngốc ở đó làm gì? Chuẩn bị “đạn dược” đi.”
Mộ Nhã Triết bị ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, cười nhạo một cái rồi cũng ngồi chồm hỗm bên cạnh, yên lặng chuẩn bị đạn dược.
“Quả cầu tuyết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043991/chuong-2225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.