Vân Thi Thi nói xong, bỏ lại Vân Thanh Miêu đi ra ngoài.
Vân Thanh Miêu nghiêng ngả lảo đảo lui về sau mấy bước, đụng vào Vân Cầm Lệ phía sau, hai hàng nước theo khóe mắt rơi xuống.
Bọn họ còn tưởng rằng, Vân Thi Thi là người nhu nhược, cho dù bọn họ có làm có nói gì đi chăng nữa, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô tức giận như vậy, đúng là vô cùng đáng sợ.
“Còn chưa cút?”
Vân Thi Thi lạnh lùng nhắc nhở.
Hai vai Vân Thanh Miêu run rẩy vài cái, bỗng dưng trong cơn tức giận, cầm lấy túi xách ở một bên, chạy như trốn ra cửa.
“Thanh Miêu!”
Tương Ngọc và Vân Cầm Lệ nhìn nhau, cẩn thận đánh giá Mộ Nhã Triết, vừa xấu hổ vừa không biết làm thế nào, quay đầu cùng nhau đuổi theo.
"Đứng lại!"
Tương Ngọc đứng khựng, quay đầu lại.
Vân Thi Thi mặt không đổi sắc: “Tôi cảnh cáo các người, về sau không được tới quấy rầy nhà chúng tôi nữa, bao gồm cả chú Nghiệp Hậu. Mặt khác, chuyện của tôi, quản cho tốt cái miệng của các người! Nếu không, tôi sẽ không dễ nói chuyện đâu!”
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Vân Thi Thi vừa xoay người, cánh tay đã bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy, kéo cô vào lòng.
“Bé con, sao tự dưng lại trở nên hung dữ như vậy.”
Tâm tình Mộ Nhã Triết tự dưng muốn nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô, yêu thương đến không muốn buông tau.
Mới vừa rồi lần đầu thấy dáng vẻ phát tiết tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043988/chuong-2224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.