Vẻ mặt tươi cười của Mộ Yến Thừa lập tức đông cứng lại, cười cũng không được mà khóc cũng không xong, cứ đứng ngẩn người ra như vậy.
Đến khi phản ứng được thì anh ta kích động nói: "Chú hai, chú... Lời này của chú là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, cháu là người thông minh, hẳn là có thể nghe hiểu được!" Mộ Lâm Phong cũng không nói rõ, chỉ là ý tứ đã biểu đạt hết ra ngoài lời nói.
Mộ Yến Thừa cảm thấy vui quá hóa buồn, tâm tình vốn đang rất hưng phấn, bây giờ lại giống như bị dội một thùng nước đá vào mặt, sự nhiệt tình cũng bị dập tắt.
Nét mặt anh ta trở nên uể oải, thở dài một tiếng, tự bào chữa cho mình: "Chú hai, chú nói thế cũng quá mức tổn thương người khác rồi! Cháu thừa nhận, ở nhiều mặt, cháu không thể so được với anh hai, điểm này cháu rất rõ ràng. Nhưng đâu phải ai sinh ra cũng đã giỏi giang xuất chúng, không phải lúc anh hai mới nhậm chức cũng bị trên dưới nhà họ Mộ phản đối kịch liệt sao? Chính chú đã chống lại tất cả mọi người, nâng đỡ anh hai đi lên. Sự thật chứng minh rằng anh hai làm rất tốt, điểm này cháu cũng không phủ nhận. Có lẽ năng lực của cháu không thể bằng được anh hai, điều này không cần phải nghi ngờ, nhưng cháu sẽ tuyệt đối trung thành với chú hai, đây là chuyện mà anh hai sẽ không làm được! Chú hai, mấy lời kia của chú không khỏi làm cháu cảm thấy rất đau lòng!"
Mộ Lâm Phong nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043813/chuong-2136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.