Mẫn Vũ gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
Mộ Yến Thừa có chút mất tự nhiên, Mộ Lâm Phong chậm rãi đi đến, nhìn xung quanh căn phòng một lượt, sau đó ánh mắt nghiêm túc rơi lên trên người anh ta: "Tại sao cháu lại chạy đến công ty?"
"Cháu..."
Mộ Yến Thừa khó lòng giãi bày, ấp a ấp úng, cũng không biết nên giải thích thế nào, sao Mộ Lâm Phong có thể không nhìn ra chút dã tâm đó của anh ta chứ?
Mộ Lâm Phong yên lặng nhìn anh ta một hồi lâu, thấy anh ta xoắn tay không giải thích được thì lại đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt nữa, thấy tách trà Đại Hồng Bào mà Mộ Yến Thừa vừa pha lúc nãy, hơn nữa trên ghế xoay bên cạnh bàn làm việc cũng có dấu vết vừa có người ngồi lên đó, trên giá sách cũng có mấy quyển bị sắp xếp lộn xộn.
Xem ra thằng nhóc này đã đến đây một lúc lâu rồi.
Trong lòng ông ta biết rõ Mộ Nhã Triết có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, ngoại trừ lần đó ra, bình thường căn phòng này đều hiếm khi cho phép người khác đi vào, lúc nào trong phòng cũng sạch bong không một hạt bụi, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, cho dù người không có mặt thì ghế cũng được đặt gọn gàng bên cạnh bàn làm việc.
Chỉ nhìn qua đã hiểu rõ mọi việc.
Dù sao thì Mộ Lâm Phong cũng là một kẻ lõi đời, đã tiếp xúc với đủ kiểu người, huống hồ ông ta còn nhìn Mộ Yến Thừa lớn lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043811/chuong-2135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.